
Cách Đức Chúa Trời theo đuổi
những đứa con hoang đàng!
Giôna 1:4-17
những đứa con hoang đàng!
Giôna 1:4-17
Cách đây mấy năm, tôi có để ý đến các tác phẩm của thi sĩ người Canađa có tên là Ethelwyn Wetherald, bà đã sống vào phần đầu của thế kỷ thứ 20. Trong khi nghiên cứu một số tác phẩm của bà, tôi tìm được bài thơ ít ai biết đến, bà đã viết đại khái giống như đứa con hoang đàng trên đường quay trở về nhà nhưng với tấm lòng chẳng thay đổi gì hết.
Trong mấy câu “Vẫn Hoang Đàng” chỉ ra cảnh ngộ của đứa con đi hoang chưa hoàn toàn sẵn sàng chịu thua cuộc sống cao cấp ở một “xứ xa”:
Bẩn thỉu của chuồng lợn, mùi hôi của chiếc máng,
Ai cũng nhìn thấy chân mày tôi lem luốt,
Vậy mà khi tôi quay trở về
Cha tôi với lòng thương xót đã chạy ra đón mừng.
Ông đeo vào tay tôi chiếc nhẫn vàng,
(Người ta nói: chẳng sao thoát khỏi chiếc vòng ấy)
Ông choàng vào cổ tôi một sợi dây chuyền
Tình cảm tôi như tan vỡ.
Ông xỏ vào chân tôi đôi giày đáng nhớ kia
Không có cơ hội để bước đi trên con đường hẹp;
Ông ấn mạnh đôi môi nụ hôn nồng cháy
Nó thiêu đốt còn sâu sắc hơn ngọn lửa thạnh nộ.
Ông làm cho thân tôi no nê những rượu thịt,
Ông khiến lòng tôi đầy tràn với ánh sáng yêu thương;
Thế mà lún sâu trong vũng bùn, với bầy heo nhục dục,
Tôi ao ước dầm mình thâu đêm –
Nguyện Chúa cứu giúp tôi! –
Bẩn thỉu của chuồng lợn, mùi hôi của chiếc máng,
Linh hồn tôi nhuốm bẩn chỗ chẳng ai nom thấy.
Thưa cha, con đang về đây -
Lạy Chúa, hãy mau đến! Xin thương xót con!
Ai cũng nhìn thấy chân mày tôi lem luốt,
Vậy mà khi tôi quay trở về
Cha tôi với lòng thương xót đã chạy ra đón mừng.
Ông đeo vào tay tôi chiếc nhẫn vàng,
(Người ta nói: chẳng sao thoát khỏi chiếc vòng ấy)
Ông choàng vào cổ tôi một sợi dây chuyền
Tình cảm tôi như tan vỡ.
Ông xỏ vào chân tôi đôi giày đáng nhớ kia
Không có cơ hội để bước đi trên con đường hẹp;
Ông ấn mạnh đôi môi nụ hôn nồng cháy
Nó thiêu đốt còn sâu sắc hơn ngọn lửa thạnh nộ.
Ông làm cho thân tôi no nê những rượu thịt,
Ông khiến lòng tôi đầy tràn với ánh sáng yêu thương;
Thế mà lún sâu trong vũng bùn, với bầy heo nhục dục,
Tôi ao ước dầm mình thâu đêm –
Nguyện Chúa cứu giúp tôi! –
Bẩn thỉu của chuồng lợn, mùi hôi của chiếc máng,
Linh hồn tôi nhuốm bẩn chỗ chẳng ai nom thấy.
Thưa cha, con đang về đây -
Lạy Chúa, hãy mau đến! Xin thương xót con!
Tôi đọc mấy lời nầy rồi nghĩ đến chỗ chúng ta có thể sa ngã mau chóng lắm, chúng ta có thể đi thật xa, và tự dối mình và dối người dễ dàng là dường nào. Mấy lời thơ ấy nói tới một chiến trận ở bên trong mà chúng ta cảm nhận được từng hồi từng lúc, một trận chiến đôi khi chúng ta ca hát bằng những lời lẽ rất quen thuộc:
Lạy Chúa, con cảm thấy có xu hướng muốn phiêu lạc, khuynh hướng muốn rời khỏi Đức Chúa Trời mà con yêu thương.
Tôi biết có nhiều người đọc lời chia sẻ của tôi đều có những đứa con hoang đàng trong đời sống của quí vị. Quí vị đã yêu thương những kẻ sống tẻ tách khỏi Chúa. Một số người trong họ đã lớn lên trong Lớp Trường Chúa Nhật. Có người đã học ở trường Cơ đốc. Có người quí vị nuôi dạy phải yêu mến Chúa Jêsus. Có người từng trưng dẫn hàng trăm câu Kinh thanh. Có người là lãnh đạo ở nhóm thanh niên. Có người đã bước đi trên các chuyến hành trình truyền giáo. Có người là truyền đạo. Có người là giáo sĩ.
Ngày nay họ đã tẻ tách ra khỏi Đức Chúa Trời.
Có người trong số họ đang làm những việc sẽ gây sốc cho chúng ta thật nặng nề một khi chúng ta biết rõ về họ. Khi chúng ta bắt đầu suy nghĩ đến những bạn hữu hoang đàng, những bậc phụ huynh hoang đàng, và những đứa con trai con gái hoang đàng, hãy nhớ một điểm chính nầy nhé! Bất luận bạn có thể nghĩ như thế nào về cách thức bạn hữu của bạn đang sinh sống, bất luận bạn có thể giận dữ như thế nào đi nữa nơi sự lựa chọn mà họ đã đưa ra, gốc rễ vấn đề không hề ở phần bề ngoài đâu. Nan đề luôn luôn nằm ở bên trong. Như vị thi sĩ nhắc cho chúng ta nhớ, chúng ta có thể đến nhà thờ mỗi Chúa nhật, tươi cười, ca hát và nếm trải nhiều điều, với sự loạn nghịch đang nằm sâu ở trong tấm lòng của chúng ta.
Lạy Chúa, con cảm thấy có xu hướng muốn phiêu lạc, khuynh hướng muốn rời khỏi Đức Chúa Trời mà con yêu thương.
Tôi biết có nhiều người đọc lời chia sẻ của tôi đều có những đứa con hoang đàng trong đời sống của quí vị. Quí vị đã yêu thương những kẻ sống tẻ tách khỏi Chúa. Một số người trong họ đã lớn lên trong Lớp Trường Chúa Nhật. Có người đã học ở trường Cơ đốc. Có người quí vị nuôi dạy phải yêu mến Chúa Jêsus. Có người từng trưng dẫn hàng trăm câu Kinh thanh. Có người là lãnh đạo ở nhóm thanh niên. Có người đã bước đi trên các chuyến hành trình truyền giáo. Có người là truyền đạo. Có người là giáo sĩ.
Ngày nay họ đã tẻ tách ra khỏi Đức Chúa Trời.
Có người trong số họ đang làm những việc sẽ gây sốc cho chúng ta thật nặng nề một khi chúng ta biết rõ về họ. Khi chúng ta bắt đầu suy nghĩ đến những bạn hữu hoang đàng, những bậc phụ huynh hoang đàng, và những đứa con trai con gái hoang đàng, hãy nhớ một điểm chính nầy nhé! Bất luận bạn có thể nghĩ như thế nào về cách thức bạn hữu của bạn đang sinh sống, bất luận bạn có thể giận dữ như thế nào đi nữa nơi sự lựa chọn mà họ đã đưa ra, gốc rễ vấn đề không hề ở phần bề ngoài đâu. Nan đề luôn luôn nằm ở bên trong. Như vị thi sĩ nhắc cho chúng ta nhớ, chúng ta có thể đến nhà thờ mỗi Chúa nhật, tươi cười, ca hát và nếm trải nhiều điều, với sự loạn nghịch đang nằm sâu ở trong tấm lòng của chúng ta.
Ông làm cho thân tôi no nê những rượu thịt,
Ông khiến lòng tôi đầy tràn với ánh sáng yêu thương;
Thế mà lún sâu trong vũng bùn, với bầy heo nhục dục,
Tôi ao ước dầm mình thâu đêm –
Nguyện Chúa cứu giúp tôi! –
Ông khiến lòng tôi đầy tràn với ánh sáng yêu thương;
Thế mà lún sâu trong vũng bùn, với bầy heo nhục dục,
Tôi ao ước dầm mình thâu đêm –
Nguyện Chúa cứu giúp tôi! –
Nan đề luôn luôn nằm ở trong tấm lòng. Đấy thực sự là những tin tức tốt lành vì chỉ có một người trong thế gian mới có thể làm thay đổi tấm lòng, và người ấy chuyên biệt về khoa giải phẩu tấm lòng thiêng liêng. Tôi có thể rao ra hàng ngàn bài giảng, hết thảy chúng ta có thể hát lên cả ngàn bài thánh ca, và chúng ta cùng nhau đến dự cả ngàn buổi thờ phượng ở nhà thờ, song tẻ tách ra khỏi Chúa thì chẳng có gì tốt đẹp hết. Ấy chẳng phải sự đổi thay bề ngoài mà chúng ta có cần đâu, chúng ta cần sự thay đổi sâu sắc ở bên trong bởi Đức Thánh Linh kìa.
Bạn có thể cứu một người sống hoang đàng
Đôi lúc trong nổ lực đến với những kẻ hoang đàng chúng ta quen biết, chúng ta có thể can thiệp quá sớm. Bạn có nhớ những gì đã xảy ra cho người con trai hoang đàng ở Luca 15 không? Sau khi anh ta phung phí hết tiền bạc trong cuộc sống hoang đàng rồi, anh ta đã kết thúc trong việc chăn heo (Luca 15:15-16). Như Eugene Peterson lưu ý: “Anh ta đói đến nỗi muốn ăn đồ ăn của heo trong cái máng kia, nhưng chẳng ai cho anh ta ăn cả”. Nếu bạn trông thấy sự ấy, có thể bạn suy nghĩ: “Chàng thanh niên ấy đang sẵn sàng cho một đời mới”. Có thể lắm, mà cũng có thể không.
Trong câu chuyện Chúa Jêsus tường thuật, người cha đã chờ đợi con trai mình trở về và rồi đã chạy ra đón nó khi nó còn ở xa xa kìa. Sẽ ra sao nếu người cha trong câu chuyện đi theo con mình rồi cố gắng đưa nó về thậm chí sớm hơn một ngày thôi? Đứa con kia sẽ nói: “Nếu cha chỉ bỏ con một mình thêm một ngày thôi, con sẽ lấy được tiền lại vì con đã đầu tư trong bụng bầy heo".
Vậy đấy. Chúng ta có thể suy nghĩ là ai đó đã đụng tới đáy xã hội, trong khi họ vẫn còn tính toán làm sao để thoát ra khỏi nan đề của họ. Sẽ chẳng thoát ra được đâu, cho tới chừng người con “tỉnh ngộ” thì anh ta mới quyết định quay trở về nhà. Việc ấy phải xảy ra cho từng người con trai con gái hoang đàng, và việc ấy không thể nói trước hay ép buộc được.
Ăn năn là công việc hàng đầu của Đức Chúa Trời trong tấm lòng của con người. Nếu bạn đến sớm hơn một ngày, người con hoang đàng kia sẽ luôn nghĩ: “Với thêm một ngày thôi, tôi sẽ hình dung ra phương thức giải quyết nan đề của chính tôi”. Bao lâu kế sách, nói dối và lừa gạt còn tiếp diễn, việc tốt nhứt chúng ta có thể làm là cầu xin Thánh Linh Đức Chúa Trời khiến cho họ tỉnh ngộ và kiên nhẫn chờ đợi cho tới cái ngày phải đến.
Hãy gạch dưới hai câu nầy, chúng chỉ ra phần thần học rất quan trọng:
1. Đức Chúa Trời biết chúng ta rõ hơn chúng ta biết mình.
2. Đức Chúa Trời biết cách thức đến với chúng ta đúng thời điểm.
Đôi khi có người thắc mắc: “Bộ ông nghĩ Đức Chúa Trời có thể phán với tôi hôm nay chăng?” Tôi nói với họ: “Đừng lo về việc ấy. Đức Chúa Trời có số phone của bạn ở phần Quay Nhanh đấy. Ngài có thể rung chuông phone của bạn bất cứ lúc nào, ngày hay đêm. Và khi Ngài gọi, bạn sẽ không để Ngài ở chế độ Chờ được đâu".
Ngài có số phone của bạn viết trên tấm lòng của Ngài. Ngài biết chính xác làm thế nào để liên lạc với bạn nữa kìa.
Giôna đã tiếp thu lẽ thật nầy trong một phương thức rất nhọc nhằn đấy. Khi chúng ta rời khỏi vị tiên tri có lòng lưỡng lự nầy, dường như ông đã ở trên đỉnh cao của thế giới. Ông có mặt trên chiếc thuyền hướng đến Tarêsi, tránh khỏi mặt Chúa. Khi Đức Chúa Trời bảo ông phải “đi đến thành Ninive”, ông nói: “Thay vì thế, con nghĩ con sẽ đi qua Tarêsi".
Đức Chúa Trời phán: “Hãy đi hướng Đông”.
Giôna đáp: “Con nghĩ con sẽ đi hướng Tây".
Và rồi ông đi hướng Tây. Ông đi xuống Giaphô (một thành phố cảng xưa nằm ở phía Nam thành phố Tel Aviv ngày nay) ở đó ông tìm được chiếc thuyền đi Tarêsi. Lạ lùng quá, có phải không, một khi bạn muốn trốn tránh Đức Chúa Trời, bạn luôn luôn gặp một chiếc thuyền đi đến nơi bạn muốn đi liền thôi. Satan có nhiều chiếc thuyền của hắn, và chúng luôn sẵn sàng để đón khách sang ngang.
Vì vậy Giôna đã trả tiền vé, lên thuyền, rồi khi nó rời khỏi cảng, ông đi xuống lòng tàu kiếm chỗ ngủ.
Thiệt là quá hay khi ông đi đến đó.
Mọi việc đều y như ông dự tính.
Một cuộc dạo chơi trên Biển Địa Trung Hải.
Không bao lâu nữa, ông sẽ có mặt ở Tarêsi, một thành phố xinh đẹp ở xứ Tây ban Nha.
Ở đó ông sẽ sống cuộc sống cao cấp, tránh xa sự hiện diện của Chúa.
Hoặc ông đang nghĩ như thế.
Đấy là chỗ mà chúng ta rời Giôna trong sứ điệp vừa qua. Đây là một hình ảnh đẹp nói tới một người tự mãn đang đi xa với sự bất tuân. Bất cứ lúc nào bạn đọc một câu chuyện giống như câu chuyện nầy trong Kinh thánh, bạn biết ngay sẽ có chữ “nhưng” xuất hiện sau đó. Đức Chúa Trời sẽ không để cho con cái sai lạc của Ngài sống trong tội lỗi cho đến đời đời đâu.
Không một người nào thấy thoải mái trên Con Tàu Dại Dột được đâu.
Chúng ta hãy nhìn vào cách thức Đức Chúa Trời bắt đầu tiến trình đem Giôna trở về lại xem. Khi chúng ta nhìn thấy cách thức Đức Chúa Trời đối xử với Giôna, chúng ta sẽ khám phá ra Đức Chúa Trời đối xử với chúng ta cũng cùng một cách ấy khi chúng ta sống bất tuân.
I. Ngài sai giông bão đến để buộc chúng ta phải chú ý.
“Nhưng Đức Giê-hô-va khiến gió lớn thổi trên biển; trên biển có trận bão lớn, chiếc tàu hầu vỡ. Những thủy thủ đều sợ hãi, ai nấy kêu cầu thần của mình” (các câu 4-5).
Chắc đây là một cơn bão xấu vì những người nầy đều là hạng thủy thủ chuyên nghiệp, họ thường nhìn thấy giông bão luôn. Họ rất dày dạn trước những hiểm nguy của cuộc sống trên biển cả. Nếu họ sợ hãi, thì chắc đây quả là một cơn bão kinh khiếp lắm. Vì vậy, trước tiên họ đã bắt đầu cuộc cầu nguyện gồm nhiều thành phần tôn giáo khác nhau được thấy có trong Kinh thánh, ai nấy đều kêu cầu thần của mình.
Tiếp đến, họ khởi sự quăng đồ đạc trong tàu xuống biển.
Hết thảy chúng ta đều biết cuộc sống có thể trở thành một đồng xu. Đức Chúa Trời vốn biết chính xác cách thức để lôi kéo sự chú ý của chúng ta.
Ngài có thể sai cơn bão nghịch cảnh đến. Ngài có thể sai cơn bão người thân chết đột ngột đến. Ngài có thể sai cơn bão suy sụp tài chính đến. Ngài có thể sai cơn bão rắc rối đến trong nhà thờ của bạn. Ngài có thể sai cơn bão bệnh tật đến bắt lấy đứa con. Ngài có thể sai cơn bão làm rung chuyển sự nghiệp đến.
Đức Chúa Trời của chúng ta có tài sáng tạo rất vô hạn. Ngài có thể sai cơn bão đến trong nhiều cách thức khác nhau. Khi bạn lâm vào cơn bão, bạn có khuynh hướng sợ hãi, giận dữ và thất vọng. Chỉ về sau nầy bạn mới nhận ra giông bão ấy là một ơn thương xót nghiệt ngã đến từ Đức Giêhôva mà thôi.
Đấy luôn luôn là một bước đối với người con hoang đàng. Giông bão đến để bắt lấy sự chú ý của chúng ta.
II. Ngài để cho người khác chịu khổ vì tội lỗi của chúng ta.
Ai nấy ở trên tàu đều gặp nguy hiểm vì tội lỗi của Giôna. Giôna là tội nhân trong tình huống nầy, tuy nhiên sự loạn nghịch dại dột của ông đã gây nguy hiểm cho mọi người ở quanh ông.
Làm ơn suy nghĩ về câu nầy xem: Chúng ta không hề phạm tội một mình. Chúng ta có thể sống một mình khi chúng ta phạm tội, nhưng chúng ta không hề phạm tội một mình đâu. Tội lỗi của chúng ta, sự thỏa hiệp của chúng ta, và sự dối gạt của chúng ta luôn luôn gây thương tổn cho người bạn đời, cho con cái, cho bạn bè, và cho gia đình của chúng ta.
Từng bước chúng ta tẻ tách ra khỏi ý chỉ của Đức Chúa Trời gây tổn thương cho những người ở chung quanh chúng ta.
III. Ngài sai ai đó đến thách thức chúng ta.
Khi chiếc thuyền kêu lên những tiếng kẻo kẹt dưới gánh nặng của giông gió cùng những lượn sóng lớn, và khi các thủy thủ quăng đồ đạt làm cho thuyền được nhẹ bớt với nổ lực trong tuyệt vọng hòng giải cứu con thuyền, thì Giôna đang ở đâu? Bạn có thể nghĩ ông ấy đang ở trên boong để giúp đỡ cho các thủy thủ. Chẳng có một khả năng nào như thế cả.
Ông ấy đang đánh một giấc ở trong lòng tàu.
Làm sao mà một người có thể ngủ được trong cơn giông bão kinh khiếp như thế chứ? Câu trả lời rất đơn giản. Ma quỉ cũng có những viên thuốc ngủ của hắn. Hắn có loại thuốc ngủ của hắn. Hắn biết phải khiến cho chúng ta ngủ mê trong khi thế gian đang sụp đổ ở chung quanh chúng ta. Bạn giải thích ra sao hành động vô tư của một người, một khi đang có hết vụ việc nầy đến vụ việc khác chứ? Bạn giải thích ra sao khi có một nhà chính trị phá luật rồi nói dối để không bị trừng phạt? Bạn giải thích ra sao khi có một bà mẹ bỏ rơi chính con ruột của mình? Ma quỉ có thể khiến chúng ta ngủ mê trong khi chiếc thuyền đang chìm hay ngôi nhà đang bốc cháy hoặc thế giới sụp đổ quanh chúng ta.
Hãy nhìn xem những gì đang xảy ra kế đó:
“Chủ tàu bèn đến gần người và bảo rằng: Hỡi người ngủ kia, làm sao vậy? Khá chờ dậy! Hãy kêu cầu Đức Chúa Trời ngươi. Có lẽ Đức Chúa Trời sẽ tưởng đến chúng ta, thì chúng ta khỏi chết” (câu 6).
Ở điểm nầy, chủ tàu (chắc chắn là một người theo tà giáo) có đức tin nhiều hơn Giôna có. Khi nhìn thấy hiểm nguy, ông muốn Giôna phải thức giấc rồi khởi sự cầu nguyện.
Thế gian không mong muốn những bài giảng của chúng ta. Thế gian mong muốn những lời cầu nguyện của chúng ta.
Hãy suy gẫm tư tưởng ấy trong một phút xem.
Nói chung, thế gian không quan tâm đến những gì chúng ta nói và làm vào sáng ngày Chúa nhật. Dường như là rất buồn tẻ và gần như là không thích nghi, đấy là lý do tại sao Chúa nhật nầy và từng ngày Chúa nhật hầu hết người ta đều không có mặt ở nhà thờ nào dù là ở đâu. Đấy là sự thực về từng thành phố trên nước Mỹ. Hãy lấy bất kỳ thành phố chính nào của nước Mỹ, kể cả những thành phố được gọi là “Vành Đai Kinh Thánh” và tự bạn có thể nhìn thấy điều đó cho chính mình. Chẳng phải là vấn đề khi chúng ta nói tới Seattle hay Atlanta, Chicago hoặc Charlotte, New York hay San Antonio, Las Vegas hoặc Louisville. Vào bất kỳ ngày Chúa Nhật nào trong năm, hầu hết người ta đều không đến nhà thờ dù là ở đâu. Họ ở tại nhà, ở trên giường, ngủ dậy muộn, đi dạo một chút, đọc báo, xem vô tuyến truyền hình, nói chung họ đang sống giống như thể chẳng có nhà thờ vậy.
Điều đó sẽ không thay đổi bất luận chúng ta có giảng dạy chống lại thái độ đó nhiều là dường nào.
Cách đây mấy tuần, vợ tôi và tôi hướng dẫn một Hội nghị các Mục sư ở Brunswick, bang Maine. Khi chúng tôi hỏi thăm về nhiệt độ thuộc linh của khu vực, quí Mục sư nói rằng trong khi hầu hết mọi người đều không đi nhà thờ, sẽ không đúng khi gọi họ là thù nghịch. Họ không quan tâm đủ để trở thành thù nghịch. Gần như là họ không thấy thích thú gì nơi mọi điều mà nhà thờ hiến cho.
Thế gian không quan tâm đến tôn giáo của chúng ta, nhưng thế gian muốn chúng ta cầu nguyện. “Dậy đi, hỡi Giôna. Hãy kêu cầu thần của ngươi đi. Có thể Ngài sẽ cứu chúng ta”.
Chúng ta xưng mình biết Đức Chúa Trời hằng sống. Chúng ta xưng mình có mối quan hệ cá nhân với Đức Chúa Jêsus Christ. Chúng ta xưng mình có thể tiếp cận được với Đức Chúa Trời của vũ trụ. Thế gian biết rõ điều nầy.
Và ngay cả thế gian không ưa thích tôn giáo của chúng ta, họ vẫn mong muốn những lời cầu nguyện của chúng ta.
Dân sự trong thế gian nói với chúng ta: “Bộ ông không thấy điều chi đang xảy ra chăng? Cuộc hôn nhân của tôi đang sụp đổ. Con cái tôi đang lâm cảnh rắc rối. Tôi vừa mất việc làm. Chồng tôi bị chứng ung thư. Chúng tôi không thể chi trả các tờ hóa đơn. Ông nói ông biết Đức Chúa Trời mà. Nếu ông biết, hãy thức dậy và cầu thay cho chúng tôi!”
Ôi hỡi Hội thánh, sao chúng ta không cầu nguyện chứ? Chúng ta có thể rao ra cả ngàn bài giảng và thế gian chẳng quan tâm.
Nhưng thế gian muốn chúng ta phải cầu nguyện.
Hết thảy chúng ta đều lấy làm lạ, làm cách nào để đến với dòng dõi nầy, dường như họ chẳng cần biết đến Đức Chúa Trời và “tôn giáo”. Nếu chúng ta chờ đợi người ta đến với các buổi thờ phượng, chúng ta sẽ ở trong tình huống trông đợi cho đến đời đời. Đây là thắc mắc rất đơn giản, có thể mở ra một cuộc đối đáp thuộc linh:
“Tôi cầu thay cho ông như thế nào đây?"
Chỉ có từng ấy từ tạo nên một sự khác biệt đấy. Thế gian đang chờ đợi nhà thờ cầu nguyện. Tại sao chúng ta vẫn còn ngủ mê chứ?
Họ có thể sống mà chẳng cần những bài giảng của chúng ta, nhưng họ không thể sống nếu không có những lời cầu nguyện của chúng ta. Và nếu họ tiếp thu những lời cầu nguyện của chúng ta, một ngày kia họ sẽ lắng nghe các bài giảng của chúng ta.
Đây là Phần 1 của “Cách Đức Chúa Trời theo đuổi những đứa con hoang đàng”. Ở Phần 2, chúng ta sẽ khám phá ra rằng bị nuốt bởi một con cá lớn có thể là việc tốt nhứt từng xảy ra cho chúng ta.
Bạn có thể cứu một người sống hoang đàng
Đôi lúc trong nổ lực đến với những kẻ hoang đàng chúng ta quen biết, chúng ta có thể can thiệp quá sớm. Bạn có nhớ những gì đã xảy ra cho người con trai hoang đàng ở Luca 15 không? Sau khi anh ta phung phí hết tiền bạc trong cuộc sống hoang đàng rồi, anh ta đã kết thúc trong việc chăn heo (Luca 15:15-16). Như Eugene Peterson lưu ý: “Anh ta đói đến nỗi muốn ăn đồ ăn của heo trong cái máng kia, nhưng chẳng ai cho anh ta ăn cả”. Nếu bạn trông thấy sự ấy, có thể bạn suy nghĩ: “Chàng thanh niên ấy đang sẵn sàng cho một đời mới”. Có thể lắm, mà cũng có thể không.
Trong câu chuyện Chúa Jêsus tường thuật, người cha đã chờ đợi con trai mình trở về và rồi đã chạy ra đón nó khi nó còn ở xa xa kìa. Sẽ ra sao nếu người cha trong câu chuyện đi theo con mình rồi cố gắng đưa nó về thậm chí sớm hơn một ngày thôi? Đứa con kia sẽ nói: “Nếu cha chỉ bỏ con một mình thêm một ngày thôi, con sẽ lấy được tiền lại vì con đã đầu tư trong bụng bầy heo".
Vậy đấy. Chúng ta có thể suy nghĩ là ai đó đã đụng tới đáy xã hội, trong khi họ vẫn còn tính toán làm sao để thoát ra khỏi nan đề của họ. Sẽ chẳng thoát ra được đâu, cho tới chừng người con “tỉnh ngộ” thì anh ta mới quyết định quay trở về nhà. Việc ấy phải xảy ra cho từng người con trai con gái hoang đàng, và việc ấy không thể nói trước hay ép buộc được.
Ăn năn là công việc hàng đầu của Đức Chúa Trời trong tấm lòng của con người. Nếu bạn đến sớm hơn một ngày, người con hoang đàng kia sẽ luôn nghĩ: “Với thêm một ngày thôi, tôi sẽ hình dung ra phương thức giải quyết nan đề của chính tôi”. Bao lâu kế sách, nói dối và lừa gạt còn tiếp diễn, việc tốt nhứt chúng ta có thể làm là cầu xin Thánh Linh Đức Chúa Trời khiến cho họ tỉnh ngộ và kiên nhẫn chờ đợi cho tới cái ngày phải đến.
Hãy gạch dưới hai câu nầy, chúng chỉ ra phần thần học rất quan trọng:
1. Đức Chúa Trời biết chúng ta rõ hơn chúng ta biết mình.
2. Đức Chúa Trời biết cách thức đến với chúng ta đúng thời điểm.
Đôi khi có người thắc mắc: “Bộ ông nghĩ Đức Chúa Trời có thể phán với tôi hôm nay chăng?” Tôi nói với họ: “Đừng lo về việc ấy. Đức Chúa Trời có số phone của bạn ở phần Quay Nhanh đấy. Ngài có thể rung chuông phone của bạn bất cứ lúc nào, ngày hay đêm. Và khi Ngài gọi, bạn sẽ không để Ngài ở chế độ Chờ được đâu".
Ngài có số phone của bạn viết trên tấm lòng của Ngài. Ngài biết chính xác làm thế nào để liên lạc với bạn nữa kìa.
Giôna đã tiếp thu lẽ thật nầy trong một phương thức rất nhọc nhằn đấy. Khi chúng ta rời khỏi vị tiên tri có lòng lưỡng lự nầy, dường như ông đã ở trên đỉnh cao của thế giới. Ông có mặt trên chiếc thuyền hướng đến Tarêsi, tránh khỏi mặt Chúa. Khi Đức Chúa Trời bảo ông phải “đi đến thành Ninive”, ông nói: “Thay vì thế, con nghĩ con sẽ đi qua Tarêsi".
Đức Chúa Trời phán: “Hãy đi hướng Đông”.
Giôna đáp: “Con nghĩ con sẽ đi hướng Tây".
Và rồi ông đi hướng Tây. Ông đi xuống Giaphô (một thành phố cảng xưa nằm ở phía Nam thành phố Tel Aviv ngày nay) ở đó ông tìm được chiếc thuyền đi Tarêsi. Lạ lùng quá, có phải không, một khi bạn muốn trốn tránh Đức Chúa Trời, bạn luôn luôn gặp một chiếc thuyền đi đến nơi bạn muốn đi liền thôi. Satan có nhiều chiếc thuyền của hắn, và chúng luôn sẵn sàng để đón khách sang ngang.
Vì vậy Giôna đã trả tiền vé, lên thuyền, rồi khi nó rời khỏi cảng, ông đi xuống lòng tàu kiếm chỗ ngủ.
Thiệt là quá hay khi ông đi đến đó.
Mọi việc đều y như ông dự tính.
Một cuộc dạo chơi trên Biển Địa Trung Hải.
Không bao lâu nữa, ông sẽ có mặt ở Tarêsi, một thành phố xinh đẹp ở xứ Tây ban Nha.
Ở đó ông sẽ sống cuộc sống cao cấp, tránh xa sự hiện diện của Chúa.
Hoặc ông đang nghĩ như thế.
Đấy là chỗ mà chúng ta rời Giôna trong sứ điệp vừa qua. Đây là một hình ảnh đẹp nói tới một người tự mãn đang đi xa với sự bất tuân. Bất cứ lúc nào bạn đọc một câu chuyện giống như câu chuyện nầy trong Kinh thánh, bạn biết ngay sẽ có chữ “nhưng” xuất hiện sau đó. Đức Chúa Trời sẽ không để cho con cái sai lạc của Ngài sống trong tội lỗi cho đến đời đời đâu.
Không một người nào thấy thoải mái trên Con Tàu Dại Dột được đâu.
Chúng ta hãy nhìn vào cách thức Đức Chúa Trời bắt đầu tiến trình đem Giôna trở về lại xem. Khi chúng ta nhìn thấy cách thức Đức Chúa Trời đối xử với Giôna, chúng ta sẽ khám phá ra Đức Chúa Trời đối xử với chúng ta cũng cùng một cách ấy khi chúng ta sống bất tuân.
I. Ngài sai giông bão đến để buộc chúng ta phải chú ý.
“Nhưng Đức Giê-hô-va khiến gió lớn thổi trên biển; trên biển có trận bão lớn, chiếc tàu hầu vỡ. Những thủy thủ đều sợ hãi, ai nấy kêu cầu thần của mình” (các câu 4-5).
Chắc đây là một cơn bão xấu vì những người nầy đều là hạng thủy thủ chuyên nghiệp, họ thường nhìn thấy giông bão luôn. Họ rất dày dạn trước những hiểm nguy của cuộc sống trên biển cả. Nếu họ sợ hãi, thì chắc đây quả là một cơn bão kinh khiếp lắm. Vì vậy, trước tiên họ đã bắt đầu cuộc cầu nguyện gồm nhiều thành phần tôn giáo khác nhau được thấy có trong Kinh thánh, ai nấy đều kêu cầu thần của mình.
Tiếp đến, họ khởi sự quăng đồ đạc trong tàu xuống biển.
Hết thảy chúng ta đều biết cuộc sống có thể trở thành một đồng xu. Đức Chúa Trời vốn biết chính xác cách thức để lôi kéo sự chú ý của chúng ta.
Ngài có thể sai cơn bão nghịch cảnh đến. Ngài có thể sai cơn bão người thân chết đột ngột đến. Ngài có thể sai cơn bão suy sụp tài chính đến. Ngài có thể sai cơn bão rắc rối đến trong nhà thờ của bạn. Ngài có thể sai cơn bão bệnh tật đến bắt lấy đứa con. Ngài có thể sai cơn bão làm rung chuyển sự nghiệp đến.
Đức Chúa Trời của chúng ta có tài sáng tạo rất vô hạn. Ngài có thể sai cơn bão đến trong nhiều cách thức khác nhau. Khi bạn lâm vào cơn bão, bạn có khuynh hướng sợ hãi, giận dữ và thất vọng. Chỉ về sau nầy bạn mới nhận ra giông bão ấy là một ơn thương xót nghiệt ngã đến từ Đức Giêhôva mà thôi.
Đấy luôn luôn là một bước đối với người con hoang đàng. Giông bão đến để bắt lấy sự chú ý của chúng ta.
II. Ngài để cho người khác chịu khổ vì tội lỗi của chúng ta.
Ai nấy ở trên tàu đều gặp nguy hiểm vì tội lỗi của Giôna. Giôna là tội nhân trong tình huống nầy, tuy nhiên sự loạn nghịch dại dột của ông đã gây nguy hiểm cho mọi người ở quanh ông.
Làm ơn suy nghĩ về câu nầy xem: Chúng ta không hề phạm tội một mình. Chúng ta có thể sống một mình khi chúng ta phạm tội, nhưng chúng ta không hề phạm tội một mình đâu. Tội lỗi của chúng ta, sự thỏa hiệp của chúng ta, và sự dối gạt của chúng ta luôn luôn gây thương tổn cho người bạn đời, cho con cái, cho bạn bè, và cho gia đình của chúng ta.
Từng bước chúng ta tẻ tách ra khỏi ý chỉ của Đức Chúa Trời gây tổn thương cho những người ở chung quanh chúng ta.
III. Ngài sai ai đó đến thách thức chúng ta.
Khi chiếc thuyền kêu lên những tiếng kẻo kẹt dưới gánh nặng của giông gió cùng những lượn sóng lớn, và khi các thủy thủ quăng đồ đạt làm cho thuyền được nhẹ bớt với nổ lực trong tuyệt vọng hòng giải cứu con thuyền, thì Giôna đang ở đâu? Bạn có thể nghĩ ông ấy đang ở trên boong để giúp đỡ cho các thủy thủ. Chẳng có một khả năng nào như thế cả.
Ông ấy đang đánh một giấc ở trong lòng tàu.
Làm sao mà một người có thể ngủ được trong cơn giông bão kinh khiếp như thế chứ? Câu trả lời rất đơn giản. Ma quỉ cũng có những viên thuốc ngủ của hắn. Hắn có loại thuốc ngủ của hắn. Hắn biết phải khiến cho chúng ta ngủ mê trong khi thế gian đang sụp đổ ở chung quanh chúng ta. Bạn giải thích ra sao hành động vô tư của một người, một khi đang có hết vụ việc nầy đến vụ việc khác chứ? Bạn giải thích ra sao khi có một nhà chính trị phá luật rồi nói dối để không bị trừng phạt? Bạn giải thích ra sao khi có một bà mẹ bỏ rơi chính con ruột của mình? Ma quỉ có thể khiến chúng ta ngủ mê trong khi chiếc thuyền đang chìm hay ngôi nhà đang bốc cháy hoặc thế giới sụp đổ quanh chúng ta.
Hãy nhìn xem những gì đang xảy ra kế đó:
“Chủ tàu bèn đến gần người và bảo rằng: Hỡi người ngủ kia, làm sao vậy? Khá chờ dậy! Hãy kêu cầu Đức Chúa Trời ngươi. Có lẽ Đức Chúa Trời sẽ tưởng đến chúng ta, thì chúng ta khỏi chết” (câu 6).
Ở điểm nầy, chủ tàu (chắc chắn là một người theo tà giáo) có đức tin nhiều hơn Giôna có. Khi nhìn thấy hiểm nguy, ông muốn Giôna phải thức giấc rồi khởi sự cầu nguyện.
Thế gian không mong muốn những bài giảng của chúng ta. Thế gian mong muốn những lời cầu nguyện của chúng ta.
Hãy suy gẫm tư tưởng ấy trong một phút xem.
Nói chung, thế gian không quan tâm đến những gì chúng ta nói và làm vào sáng ngày Chúa nhật. Dường như là rất buồn tẻ và gần như là không thích nghi, đấy là lý do tại sao Chúa nhật nầy và từng ngày Chúa nhật hầu hết người ta đều không có mặt ở nhà thờ nào dù là ở đâu. Đấy là sự thực về từng thành phố trên nước Mỹ. Hãy lấy bất kỳ thành phố chính nào của nước Mỹ, kể cả những thành phố được gọi là “Vành Đai Kinh Thánh” và tự bạn có thể nhìn thấy điều đó cho chính mình. Chẳng phải là vấn đề khi chúng ta nói tới Seattle hay Atlanta, Chicago hoặc Charlotte, New York hay San Antonio, Las Vegas hoặc Louisville. Vào bất kỳ ngày Chúa Nhật nào trong năm, hầu hết người ta đều không đến nhà thờ dù là ở đâu. Họ ở tại nhà, ở trên giường, ngủ dậy muộn, đi dạo một chút, đọc báo, xem vô tuyến truyền hình, nói chung họ đang sống giống như thể chẳng có nhà thờ vậy.
Điều đó sẽ không thay đổi bất luận chúng ta có giảng dạy chống lại thái độ đó nhiều là dường nào.
Cách đây mấy tuần, vợ tôi và tôi hướng dẫn một Hội nghị các Mục sư ở Brunswick, bang Maine. Khi chúng tôi hỏi thăm về nhiệt độ thuộc linh của khu vực, quí Mục sư nói rằng trong khi hầu hết mọi người đều không đi nhà thờ, sẽ không đúng khi gọi họ là thù nghịch. Họ không quan tâm đủ để trở thành thù nghịch. Gần như là họ không thấy thích thú gì nơi mọi điều mà nhà thờ hiến cho.
Thế gian không quan tâm đến tôn giáo của chúng ta, nhưng thế gian muốn chúng ta cầu nguyện. “Dậy đi, hỡi Giôna. Hãy kêu cầu thần của ngươi đi. Có thể Ngài sẽ cứu chúng ta”.
Chúng ta xưng mình biết Đức Chúa Trời hằng sống. Chúng ta xưng mình có mối quan hệ cá nhân với Đức Chúa Jêsus Christ. Chúng ta xưng mình có thể tiếp cận được với Đức Chúa Trời của vũ trụ. Thế gian biết rõ điều nầy.
Và ngay cả thế gian không ưa thích tôn giáo của chúng ta, họ vẫn mong muốn những lời cầu nguyện của chúng ta.
Dân sự trong thế gian nói với chúng ta: “Bộ ông không thấy điều chi đang xảy ra chăng? Cuộc hôn nhân của tôi đang sụp đổ. Con cái tôi đang lâm cảnh rắc rối. Tôi vừa mất việc làm. Chồng tôi bị chứng ung thư. Chúng tôi không thể chi trả các tờ hóa đơn. Ông nói ông biết Đức Chúa Trời mà. Nếu ông biết, hãy thức dậy và cầu thay cho chúng tôi!”
Ôi hỡi Hội thánh, sao chúng ta không cầu nguyện chứ? Chúng ta có thể rao ra cả ngàn bài giảng và thế gian chẳng quan tâm.
Nhưng thế gian muốn chúng ta phải cầu nguyện.
Hết thảy chúng ta đều lấy làm lạ, làm cách nào để đến với dòng dõi nầy, dường như họ chẳng cần biết đến Đức Chúa Trời và “tôn giáo”. Nếu chúng ta chờ đợi người ta đến với các buổi thờ phượng, chúng ta sẽ ở trong tình huống trông đợi cho đến đời đời. Đây là thắc mắc rất đơn giản, có thể mở ra một cuộc đối đáp thuộc linh:
“Tôi cầu thay cho ông như thế nào đây?"
Chỉ có từng ấy từ tạo nên một sự khác biệt đấy. Thế gian đang chờ đợi nhà thờ cầu nguyện. Tại sao chúng ta vẫn còn ngủ mê chứ?
Họ có thể sống mà chẳng cần những bài giảng của chúng ta, nhưng họ không thể sống nếu không có những lời cầu nguyện của chúng ta. Và nếu họ tiếp thu những lời cầu nguyện của chúng ta, một ngày kia họ sẽ lắng nghe các bài giảng của chúng ta.
Đây là Phần 1 của “Cách Đức Chúa Trời theo đuổi những đứa con hoang đàng”. Ở Phần 2, chúng ta sẽ khám phá ra rằng bị nuốt bởi một con cá lớn có thể là việc tốt nhứt từng xảy ra cho chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét