
Lời cầu nguyện tuyệt vọng
của một con người tuyệt vọng
Giôna 2
Giôna 2
Khi chúng ta rời Giôna, ông đã ở trong bụng con cá lớn. Ông đã ở vào một tình thế khó khăn và một chỗ thật xấu xa. Diễn giải câu nói của Samuel Johnson: “Không một điều gì làm cho lý trí được trong sáng cho bằng sự hiểu biết mình sẽ bị bắn vào ban sáng".
Hiển nhiên đấy là sự thật.
Nếu một người biết không bao lâu nữa mình sẽ bị bắn, cái biết ấy có một phương thức dọn dẹp mọi chi tiết không quan trọng trong tâm trí. Bạn không lo về việc rửa xe nếu bạn biết mình sẽ bị bắn lúc mặt trời mọc. Ai đó có thể lo rửa xe. Bạn có nhiều việc lớn hơn để lo toan đến.
Cũng một thể ấy với Giôna. Song ông đến với mọi tri giác của mình trước tiên.
Tôi đã có dịp đàm luận với một người dấn thân vào chức vụ cho sinh viên. Thỉnh thoảng ông ấy đối diện với các quyết định khó khăn về kỷ luật khi lớp người trẻ phá luật trong nhóm. “Tôi đã xử lý với mọi thứ mà ông có thể tưởng tượng ra. Từng loại tội lỗi về tình dục. Lừa đảo. Phá luật. Ông kể tiếp đi, tôi đã nhìn thấy mọi sự ấy” ông ta nói. Tổ chức đặc biệt nầy có một bộ thủ tục đã được thiết lập đặt ra để xử lý với người nào lâm vào cảnh rắc rối. Và thường thì chúng có thể giúp cho lớp người trẻ biết cải thiện và đưa đời sống của họ vào một con đường mới.
Trong sự bàn bạc của chúng tôi, ông ấy đưa ra hai lời bình hãy còn đọng lại với tôi. Thứ nhứt, ông ấy học biết rằng nói dối gần như đã trở thành thứ văn tự chết cho hôm nay. Ai nấy đều nói dối, và họ nói dối suốt thôi. Nói dối gần giống như thể đấy chẳng phải là một tội nói dối nữa. Có lẽ đây là một dấu hiệu của thuyết tương đối chống lại chủ nghĩa hiện đại để chúng ta đạt tới chỗ chấp nhận rằng nói dối không phải là sai quấy chi cả. Hay có lẽ nói dối chỉ là một sự ứng nghiệm Rôma 3:13: “Họng chúng nó như huyệt mả mở ra; Dùng lưỡi mình để phỉnh gạt; Dưới môi chúng nó có nọc rắn hổ mang”. Sau khi bàn bạc thể nào người ta đều đặn nói dối để che đậy tội lỗi của họ, ông ta đưa ra phần kết luận nầy:
Bạn không thể giúp đỡ cho một kẻ nói dối.
Bạn có thể giúp đỡ người nào đang phấn đấu với bất kỳ loại tội lỗi nào bao lâu họ nói ra lẽ chơn thật. Nhưng bạn không thể giúp đỡ một kẻ nói dối vì bạn không thể tin cậy bất cứ điều chi người ấy nói.
Tình huống được đào sâu bởi sự thực khi hầu hết chúng ta bị bắt, chúng ta xưng nhận ít ỏi lắm, đây là điều khả thi. Và điều đó dẫn tới điểm chính thứ hai. Người ta nói rằng nói dối luôn là một dấu hiệu tốt khi “họ nói cho bạn biết một việc mà bạn chưa biết”. Nếu bạn biết rõ A-B-C, còn người kia thì thêm vào D-E-F, bạn biết sự ăn năn của họ còn sâu xa hơn là chỉ có “tôi lấy làm tiếc vì đã bị bắt”. Sự ăn năn thực luôn luôn gồm cả việc đến thật trong sáng, và đến với sự trong sáng có nghĩa là thú nhận toàn bộ sự việc sai trái, chứ không chỉ thú nhận việc mà bạn đã làm rồi để bị bắt đâu.
Ba từ khó
Châm ngôn 28:13 công bố rằng: “Người nào giấu tội lỗi mình sẽ không được may mắn; Nhưng ai xưng nó ra và lìa bỏ nó sẽ được thương xót". Kinh thánh cũng chép: “Còn nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác” (I Giăng 1:9). Đức Chúa Trời muốn: “sự chân thật nơi bề trong” (Thi thiên 51:6) hay như Eugene Peterson chỉ ra “từ trong lòng thốt ra sự chơn thật”. Thật là khó cho hầu hết chúng ta đạt tới chỗ thành thực hoàn toàn như thế nầy với Đức Chúa Trời và với tha nhân. Phần lớn chúng ta đối diện với một trận chiến liên tục cần phải sáng tỏ, rõ ràng trong mọi cách xử sự của chúng ta, đặc biệt khi chúng ta phạm tội. Bạn có thể làm cho sự việc ra rõ ràng theo như ba từ khó nhất phải thốt ra là: “Tôi phạm tội".
Chẳng một ai muốn nói như thế cả. Thay vì nói như thế, chúng ta làm bất cứ điều gì, kể cả nói dối, hầu cho không phải thốt ra câu nói ấy. Chúng ta sẽ cáo lỗi, chúng ta sẽ hợp lý hóa, chúng ta sẽ vặn cong sự thực, chúng ta sẽ đổ thừa cho người khác, và chúng ta sẽ nói: “Ấy chẳng phải là lỗi của tôi” hoặc “Cô ta bảo tôi làm như thế đấy" hay “Sao chứ? Người ta đang làm như thế mà".
Những lời cáo lỗi dường như không hề có kết thúc.
Chúng ta đặt ra một dấu ở đây chỉ ra phần khởi sự của sứ điệp nầy. Đúng là một dấu hiệu tốt của sức khỏe thuộc linh một khi bạn dễ dàng nói: “Tôi sai rồi”. Đó là một dấu hiệu tốt vì nó có ý nói bạn đang gánh lấy trách nhiệm cho mọi hành vi của chính mình. Dấu hiệu ấy có ý nói bạn đang sẵn sàng để đưa đời sống mình làm hòa lại với Đức Chúa Trời. Dấu hiệu ấy có ý nói bạn đã sẵn sàng để khởi sự tấn tới một lần nữa.
Họ nói rằng từng bài giảng nên có một phần ứng dụng, vì vậy hãy cho phép tôi cung ứng cho bạn phần ứng dụng của tôi ngay trước khi chúng ta bước vào phân đoạn Kinh thánh hôm nay. Đây là điều mà tôi muốn bạn phải làm. Hãy cầm lấy quyển Kinh thánh, cùng với cây viết và sổ ghi chép rồi tìm một nơi yên tỉnh. Khi ấy, hãy dâng lên lời cầu nguyện đơn sơ như thế nầy: “Lạy Chúa, xin tỏ ra cho con sự thực về bản thân con”. Câu nói đó là mọi sự bạn cần phải thốt ra đấy.
Tiếp đến, hãy chờ đợi Đức Chúa Trời phán với bạn.
Khi chúng ta cầu nguyện như thế, câu trả lời sẽ khởi sự đến từ thiên đàng. Từng chút một, Đức Thánh Linh sẽ tỏ ra cho chúng ta thấy nổi yếu đuối, lỗi lầm, sai trái, các thái độ xấu, lời lẽ dại dột, sự kiêu căng, sự ngạo mạn, nhu cần phải tiết độ, nhu cần nói cho người khác biết những điều phải làm, mong muốn có con đường riêng, sự giận dữ, nổi cay đắng, thiếu sự thương xót, và thiếu yêu thương của chúng ta. Tôi biết từ trải nghiệm riêng của mình rằng nếu bạn chờ đợi đủ lâu, Chúa sẽ luôn bày tỏ ra lẽ chơn thật cho bạn.
Thật là khó làm như vậy lắm. Đức Chúa Trời biết rõ có khi Ngài phải thúc đẩy sự việc. Đôi khi Đức Chúa Trời đưa chúng ta vào những chỗ mà ở đó chúng ta phải đối diện với những hậu quả của mọi sự lựa chọn dại dột của chính mình.
Ngài sẽ không đưa tội lỗi vào nề nếp.
Ngài không nói: “thiếu niên sẽ trở thành niên thiếu”.
Ngài rất nhiệt tình đối với sự thánh khiết.
Ngài yêu chúng ta nhiều đến nỗi không để cho chúng ta cứ tiếp tục mãi trong tội lỗi bao giờ.
Đây là một lẽ thật mà Giôna đã nhận ra trong một phương thức thật khó nhọc. Trong Giôna 2, vị tiên tri bất tuân đang thấy mình ở trong bụng của một con cá lớn. Chúng ta không biết con cá ấy thuộc chủng loại nào. Chúng ta biết Chúa đã chỉ định con cá phải bắt lấy rồi nuốt trọng Giôna. Đây là một phép lạ thiêng liêng khi con cá xuất hiện đúng lúc đúng nơi, với đúng khẩu vị nuốt trọng Giôna song không giết ông hay làm cho ông bị thương trong quá trình ấy.
Bạn có thể hình dung ở trong bụng con cá đó thì giống với điều gì không? Tối tăm lắm, bạn không thể cử động được nhiều, con cá đang bơi lội cách thường xuyên, nước muối đang tẩy rửa bạn, rong biển quấn quanh thân thể bạn, và nhiều thứ không thể nhận dạng được đang phủ lấy nghịch lại bạn. Có một thứ khác. Bên trong bụng của con cá thực sự hôi thối. Thêm phần nhớp nhúa, nhầy nhụa, và con cá đang ra sức tiêu hóa bạn.
Bài thơ của Giôna
Giôna 2:2 chép: “Giô-na từ trong bụng cá cầu nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình". Trong khi ông đang ở trong bụng cá, ông sáng tác một lời cầu nguyện thật tuyệt vời có hình thức của một bài thơ.
Trước tiên, ông kêu xin Đức Chúa Trời giúp đỡ: “mà rằng: Tôi gặp hoạn nạn, kêu cầu Đức Giê-hô-va, thì Ngài đã trả lời cho tôi. Từ trong bụng âm phủ, tôi kêu la, thì Ngài đã nghe tiếng tôi” (câu 3). Không có một chút kiêu hãnh nào ở đây. Ông biết rằng nếu Đức Chúa Trời không cứu ông, ông sẽ không bao giờ ra khỏi bụng con cá lớn kia mà còn sống.
Thứ hai, ông xưng nhận rằng Đức Chúa Trời đã đặt ông vào đúng chỗ đó: “Ngài đã quăng tôi trong vực sâu, nơi đáy biển" (câu 4). Hãy lưu ý, Giôna không đổ thừa các thủy thủ đã quăng ông xuống biển sâu, ông cũng không đổ thừa cơn bão hay con cá lớn kia nữa. Giôna nhìn thấy rõ ràng rằng ở đàng sau chiếc thuyền, cơn bão, việc bóc thăm, biển thịnh nộ và con cá lớn, ở đàng sau mọi sự ấy là Chúa Tể của vũ trụ đang đứng đấy. Giôna sấp mình xuống trước mặt Đức Chúa Trời rồi nói: “Con có mặt ở đây vì Ngài đã đặt để con". Đúng là một sự tiến bộ về mặt thuộc linh khi thôi không đổ thừa cho người khác vì mọi nan đề của bạn. Giôna biết ông phải trả lời cho chỉ một mình Đức Giêhôva mà thôi.
Thứ ba, ông cảm thấy như mình sẽ gục chết trong bụng con cá lớn: “Và dòng nước lớn bao bọc lấy tôi. Hết thảy những sóng lượn và những ba đào của Ngài đều trải qua trên tôi” (câu 4). Chẳng có một lối thoát nào cả trừ phi Đức Giêhôva đem ông ra. Tẻ tách khỏi Đức Chúa Trời, ông là bữa ăn trưa Chúa nhật cho con cá lớn và chẳng có gì phải làm về sự ấy nữa.
Thứ tư, ông nhớ đến Chúa là hy vọng duy nhứt của ông: “Khi linh hồn tôi mòn mỏi trong tôi, thì tôi nhớ đến Đức Giê-hô-va” (câu 8). Sau cùng, Giôna đang hành động giống như một tín đồ thật. Sau mọi chuyện đã diễn ra, sau mọi sự bất tuân, sau mọi sự hoang đàng, sau mọi sự sống lấy tôi làm trọng, Đức Chúa Trời có sự chú ý rõ ràng của Giôna.
Đức Chúa Trời sẽ làm bất cứ điều chi để đưa chúng ta đến chỗ mà chúng ta phải nhớ đến Ngài. Ngài sẽ dừng lại ở chỗ chẳng còn có gì nữa hết. Ở đấy bao gồm tai vạ, bịnh tật, mất mát, thất bại và nát lòng cứ tái diễn.
Bất cứ điều chi có cần để đưa chúng ta đến với hai đầu gối là tốt cho sự tấn tới thuộc linh của chúng ta. Giôna đang nói: “Lạy Chúa, con đã trốn chạy khỏi Ngài lâu rồi, và giờ đây sau cùng Ngài đã bắt lấy sự chú ý đầy đủ của con”.
Thứ năm, ông hứa hầu việc Chúa: “Nhưng tôi, tôi sẽ dùng tiếng cảm tạ mà dâng của lễ cho Ngài; Tôi sẽ trả sự tôi đã hứa nguyện" (câu 10). Bạn có thể thấy rõ quá trình thuộc linh ông đưa ra trong bài thơ nầy. Thứ nhứt, ông công nhận rằng Đức Chúa Trời đã đặt ông vào vị trí ấy. Thứ hai, ông chấp nhận kỷ luật của Đức Chúa Trời. Thứ ba, ông nghĩ ông sẽ chết. Thứ tư, sau cùng ông nhớ đến Chúa. Khi ấy và chỉ khi ấy ông mới thề hứa hầu việc Chúa.
Ông đến với phần kết long trọng ở câu 10: “Sự cứu đến từ Đức Giê-hô-va!" Đây là bài học khó nhọc nhất cho bất kỳ ai trong chúng ta phải tiếp thu. Sự cứu rỗi khởi sự với Đức Chúa Trời và sự ấy kết thúc với Đức Chúa Trời. Một số người trong chúng ta phấn đấu cả đời để học biết sự ấy. Phần lớn chúng ta đều học bài học ấy thật nhiều lần. Có người chưa hề tiếp thu được bài học ấy. Nhưng sẽ chẳng có ơn cứu rỗi, không có sự giải cứu, và chẳng thể khá hơn cho tới chừng chúng ta nhận biết rằng nếu Đức Chúa Trời không cứu chúng ta, chúng ta sẽ không bao giờ được cứu.
Đấy là lợi thế của việc ở trong bụng của một con cá lớn. Nó làm cho tâm trí trong sáng để bạn có thể suy nghĩ đến việc chi là quan trọng nhất. Có lẽ phần lớn chúng ta sẽ cải thiện về mặt thuộc linh nếu chúng ta ở một vài ngày trong bụng con cá lớn, hoặc ít nhất ở đâu đó mà không có TV, radio, hay mạng Internet. Trong sự tối tăm kinh khiếp bên trong bụng cá, Giôna đã nhìn nhận sự dại dột khi tranh chiến nghịch lại Đức Chúa Trời. Như người khôn ngoan đã nói, hai cánh tay của bạn quá ngắn không thể thi đấu với Đức Chúa Trời được. Ngài sẽ thắng trong từng trận đấu.
Những điều chúng ta nhận biết
Chúng ta hãy gói ghém sứ điệp với một vài lưu ý về chuyến hành trình xa xôi của Giôna.
1. Mặc dù ông là tiên tri, kể cũng đã lâu rồi cho tới lúc ông nói năng chơn thật với Đức Chúa Trời.
Thật là đáng kinh ngạc và đáng sợ đối với hạng người đi nhà thờ cứ trải qua cuộc sống mà không trò chuyện với Đức Chúa Trời. Tại sao bạn nghĩ Giôna đã cầu nguyện trong bụng con cá lớn chứ? Chỉ một việc thôi, chẳng có việc gì khác phải làm cả. Không có một sự tiêu khiển nào khác trong cuộc sống, Giôna đã hướng tới Đức Giêhôva. Có nhiều người đến nói với tôi: “Tại sao Đức Chúa Trời không phán cùng tôi chứ?” Tôi trả lời câu hỏi ấy: “Ngài phán cùng ông mọi lúc đấy, song ông đã không chậm rãi đủ để lắng nghe đấy thôi”. Tiếng ồn ào dộn dực của cuộc sống cùng áp lực thường xuyên làm cho mọi việc phải qua đi, lo làm thỏa mãn các mục tiêu, và phải lo liệu nhiều khoản nằm trên danh mục cần phải làm, mọi thứ kết hợp lại giữ chúng ta không nghe được tiếng êm dịu nhỏ nhẹ của Đức Giêhôva.
Nhưng Đức Chúa Trời biết phải phán cùng chúng ta như thế nào! Và Ngài biết rõ cách lôi kéo sự chú ý của chúng ta.
Rơi vào chỗ tuyệt vọng là một việc tốt lành nếu sự tuyệt vọng xây tấm lòng của bạn đến với Đức Chúa Trời. Tôi có thể hình dung một số việc còn tệ hại hơn là ở trong bụng con cá lớn trong ba ngày và ba đêm. Nhưng thà là ở trong bụng cá và trò chuyện với Đức Chúa Trời hơn là ở trên đất khô rồi khoe khoang về các chương trình lớn lao của bạn.
Bạn cầu nguyện trong bụng con cá vì nếu Đức Chúa Trời không làm việc gì đó, bạn sẽ chết tại nơi ấy.
Nhưng hãy chú ý điều nầy. Ấy chẳng phải bụng của con cá vốn dĩ nguy hiểm hơn sống trong dãy buồng sang trọng của một khách sạn cao cấp. Bạn có thể lâm vào rắc rối ở bất cứ đâu. Một trận động đất có thể xảy ra, một trận cuồng phong có thể tới đến, một chiếc xe hơi lạc tay lái, tai họa có thể ụp đến bất cứ giờ phút nào. Bạn có thể trổi lên âm điệu du dương phút nầy rồi đột quỵ vào phút kế đó. Việc ấy xảy ra mỗi ngày. Không một ai được miễn trừ đối với rắc rối, và chẳng có một chỗ nào trên đất mà ở đó bạn thực sự được an toàn khỏi đau tim, buồn rầu, bịnh tật, nguy hiểm và chết chóc.
2. Đức Chúa Trời phải ngăn chặn Giôna trên tuyến đường đi của ông hầu cho có được sự chú ý của ông.
Hãy chú ý tiến trình. Ở chương 1, Giôna hành động và làm cho mọi việc ra lộn xộn. Ở chương 2, Giôna cầu nguyện và mọi việc khởi sự diễn tiến khá hơn. Thường thì nan đề lớn lao nhất của chúng ta là trầm hẳn xuống đủ để lắng nghe tiếng của Đức Chúa Trời.
3. Đức Chúa Trời ưa thích giải cứu dân sự Ngài ra khỏi những tình huống bất khả thi.
Bị kẹt ở bên trong bụng con cá lớn trong ba ngày ba đêm là một tình huống bất khả thi. Thậm chí sau khi Giôna làm hòa lại với Đức Chúa Trời, ông hãy còn ở bên trong con cá. Ông không hề thoát ra theo sức riêng của ông cho được. Vì vậy Đức Chúa Trời mới thực thi một sự giải cứu đáng kinh ngạc. Hãy nhìn vào câu 11 của Giôna 2 xem:
“Đức Giê-hô-va bèn phán cùng con cá, và nó mửa Giô-na ra trên đất khô”.
Chính Đức Giêhôva là Đấng chỉ định con cá phải bắt lấy ông và giờ đây chính Ngài bảo con cá phải nhả ông ra. Đồng thời, tôi đã kiểm tra từ Hybálai được dịch “mửa” và nó có nghĩa là … mửa. Đấy là một cách dịch rất là hay.
Một số người trong quí vị đã nghe nói tới việc “nôn ọe”. Đấy là những gì đang xảy ra ở đây. Giôna đã được nhả ra trên một sự “ựa ra”. Phút nầy ông bị chèn trong bụng của con cá, phút kế đó ông bay trong khoảng không, rồi phút kế nữa ông đáp xuống bờ biển, người đầy những thứ bao phủ lấy.
Mọi sự nầy có ý muốn dạy cho ông và chúng ta nhớ rằng ơn cứu rỗi là thuộc về Chúa.
Đói kém luôn luôn xảy đến
Chúa Jêsus đã thuật một thí dụ (Luca 15:11-31) thích ứng với câu chuyện Giôna. Một thàng thanh niên đến với cha mình rồi nói: “Hãy chia gia tài cho con”. Người cha đã làm theo, và chàng thanh niên đó lấy tiền bạc, rời khỏi gia đình, đến một xứ xa ở đó anh ta tiêu xài tiền bạc mình có vào những thú vui hoang đàng. Một bản dịch gọi cuộc sống ấy là “cuộc sống phóng đảng”. Anh ta đã tiêu pha số tiền ấy với rượu chè, phụ nữ và ca hát. Mọi sự đều suông sẻ cho tới khi nạn đói xảy đến.
Đồng thời, bạn có thể đánh dấu nó. Nạn đói luôn luôn xảy đến chẳng sớm thì muộn. Bạn có thể vui đùa và tiêu pha tiền bạc rồi sống theo ý mình ưa thích. Bạn có thể không phải kềm chế chi hết. Nhưng nạn đói hiển nhiên đang xảy đến. Khi tiền bạc mất hết, bạn nhận ra rằng những người bạn gọi là bạn bè sẽ không đáp lại những cú điện thoại của bạn nữa. Họ vui sướng tiệc tùng với bạn khi bạn còn có tiền mặt trong túi và thẻ tài khoản để bao che mọi sự khác. Thế nhưng khi bạn chẳng còn đồng nào, bạn bè tiệc tùng của bạn thình lình biến mất.
Giờ đây, anh ta đang chăn bầy heo, hy vọng có chút chi ăn từ cái máng kia. Kinh thánh chép, khi người con trai hoang đàng tỉnh ngộ, anh ta nhũ thầm: “Ở nhà cha ta, hạng tôi tớ còn có nhiều thứ để ăn. Ta sẽ chổi dậy về với cha ta rồi nói: Con không xứng đáng được gọi là con của cha nữa. Xin xem con là một trong những kẻ làm thuê của cha đi”.
Anh ta bắt đầu chuyền hành trình thật dài, chầm chậm, khó khăn mà trở về nhà. Bị xấu hổ và lúng túng về mọi điều mà anh ta đã làm. Ngạc nhiên lắm với mọi điều mà cha anh ta sẽ làm.
Anh ta chẳng cần phải lo lắng. Chúa Jêsus phán, người cha nhìn thấy con trai mình ở một khoảng xa xa. Nói như thế có nghĩa là ông đã trông đợi, đã chờ, đã mong con trai mình mau trở về nhà. Bạn biết không, người dân trong làng đã nhạo cười ông. “Kia kìa, ông cụ. Con ông đã đi luôn rồi. Đừng phí chút thì giờ nào trông mong nó nữa. Hãy bỏ đi”.
Thế nhưng ông không thối lui. Người cha nói: “Ta sẽ không vào nhà. Ta đang đợi con trai ta về nhà”. Hết ngày nầy sang ngày khác, ông đã đợi, đã ngóng trông rồi hy vọng có một dấu hiệu cho thấy con ông sẽ trở về nhà.
Một ngày kia, ông đã nhìn thấy việc đó. Một đốm nhỏ trên đường chân trời. Người cha chạy ra đón con trai mình trong khi nó hãy còn ở xa xa. Ông không nói: “Cứ để nó về tới đi và rồi ta sẽ nói chuyện với nó”. Ông đã chạy ra đón nó. Ông không thể đợi để gặp lại con trai mình.
Con luôn luôn là Con
Sau khi người cha chạy ra ôm hôn, người con nói: “Thưa cha, con đã phạm tội với trời và với cha. Con không xứng đáng là con của cha nữa”. Đấy là lời lẽ mà anh ta đã thốt ra. Anh ta đã nói: “Hãy xem con như một tôi tớ của cha vậy”. Nhưng người cha chẳng hề nhận lấy mọi lời lẽ đó. Người cha không để cho anh ta thốt ra câu nói ấy.
Tại sao chứ? Vì đứa con luôn luôn là đứa con.
Một đứa con ở nhà, một đứa con đi xa, một đứa con trong chuồng lợn, và một đứa con trên đường về nhà.
Đấy là lý do tại sao người cha đã nói: “Hãy lấy giày ra đây. Hãy lấy quần áo tốt nhứt. Hãy lấy chiếc nhẫn vàng ra. Hãy giết bò mập béo. Con ta đã mất mà nay đã tìm được. Con ta đã đi xa mà nay đã về nhà. Chúng ta hãy dọn tiệc đi”.
Tôi đã có một số tin tức tốt lành đây. Những ngọn đèn đã bật lên trong ngôi nhà của Đức Chúa Cha, còn cánh cửa thì luôn rộng mở. Đức Chúa Cha đang đứng đợi những người con trai con gái hoang đàng của Ngài trở về nhà. Và Ngài không nói: “trước tiên các con hãy tự làm sạch mình đi”. Ngài chỉ phán: “Hãy vào nhà. Chúng ta không thể đợi để gặp lại con”.
Ngài không nói: “Hãy minh chứng con là xứng đáng xem” vì chẳng có ai là xứng đáng đối với tình yêu thương của Đức Chúa Cha cả. Ngài chỉ phán: “Nếu con thấm mệt vì sống ở một xứ xa, nếu con mệt mỏi vì bỏ đi, nếu con sẵn sàng trở về nhà, cửa luôn luôn mở rộng ra đón con đấy”.
Đâu là phần khó nhất của việc trở về nhà? Đó là bước thứ nhứt. Ồ, khó nhọc dường bao khi thực hiện bước thứ nhứt quay trở về nhà với Đức Chúa Trời. Những đứa con hoang đàng vốn sợ hãi thực hiện bước thứ nhứt vì họ rất sợ những gì đang chờ đợi họ ở cuối đường kia của chuyền hành trình.
Sẽ ra sao nếu chẳng có ai đón tiếp họ?
Sẽ ra sao nếu chẳng có ai vui vẻ gặp lại họ?
Sẽ ra sao nếu họ được tiếp đón với một tràng lời lẽ giận dữ?
Giôna và Chúa Jêsus
Họ không hiểu Chúa Jêsus đã lót đường về quê hương bằng chính huyết của Ngài. Sự chết của Ngài lớn lao và trọn vẹn đến nỗi chẳng có gì phải thêm vào giá trị những gì Đấng Christ đã làm cho chúng ta cách đây 2000 năm. Đấy là lý do tại sao khi chính mình Chúa Jêsus phán về vấn đề nầy, Ngài đã gọi chính sự phục sinh của Ngài là “dấu hiệu của tiên tri Giôna” (Mathiơ 12:39-40). Như Giôna còn ở trong bụng con cá lớn, thì Chúa Jêsus còn ở trong lòng đất. Như Giôna ra khỏi bụng cá, thì Chúa Jêsus đã rời khỏi lãnh vực của địa cầu rồi.
Câu chuyện Giôna chỉ cho chúng ta thấy Chúa Jêsus, và câu chuyện của Chúa Jêsus nói cho chúng ta biết Đức Chúa Trời sẽ đi bao xa vì ích cho hạng tội nhân tội lỗi. Ngài đã sai Con của Ngài đến nơi thấp nhất của đất, đến với thập tự giá đổ huyết ra ở đồi Gôgôtha, biểu tượng của sự thương khó và xấu hổ. Và từ chỗ xấu hổ đó, Ngài thực hiện ơn cứu rỗi cho chúng ta.
Giờ đây, cánh cửa thiên đàng đã rộng mở rồi. Giờ đây, những Giôna của thế gian còn lưỡng lự có thể tìm được đường về quê hương với Đức Chúa Trời. Đôi khi chúng ta hát “Ân điển cứu rỗi, sâu rộng lạ lùng, chuộc tôi vốn đứa gian hung”. Tôi lấy làm lạ không biết nếu chúng ta có nên đổi chỉ một từ thôi [theo Anh ngữ] hầu có được cái chạm đầy đủ của câu chuyện nầy:
Hiển nhiên đấy là sự thật.
Nếu một người biết không bao lâu nữa mình sẽ bị bắn, cái biết ấy có một phương thức dọn dẹp mọi chi tiết không quan trọng trong tâm trí. Bạn không lo về việc rửa xe nếu bạn biết mình sẽ bị bắn lúc mặt trời mọc. Ai đó có thể lo rửa xe. Bạn có nhiều việc lớn hơn để lo toan đến.
Cũng một thể ấy với Giôna. Song ông đến với mọi tri giác của mình trước tiên.
Tôi đã có dịp đàm luận với một người dấn thân vào chức vụ cho sinh viên. Thỉnh thoảng ông ấy đối diện với các quyết định khó khăn về kỷ luật khi lớp người trẻ phá luật trong nhóm. “Tôi đã xử lý với mọi thứ mà ông có thể tưởng tượng ra. Từng loại tội lỗi về tình dục. Lừa đảo. Phá luật. Ông kể tiếp đi, tôi đã nhìn thấy mọi sự ấy” ông ta nói. Tổ chức đặc biệt nầy có một bộ thủ tục đã được thiết lập đặt ra để xử lý với người nào lâm vào cảnh rắc rối. Và thường thì chúng có thể giúp cho lớp người trẻ biết cải thiện và đưa đời sống của họ vào một con đường mới.
Trong sự bàn bạc của chúng tôi, ông ấy đưa ra hai lời bình hãy còn đọng lại với tôi. Thứ nhứt, ông ấy học biết rằng nói dối gần như đã trở thành thứ văn tự chết cho hôm nay. Ai nấy đều nói dối, và họ nói dối suốt thôi. Nói dối gần giống như thể đấy chẳng phải là một tội nói dối nữa. Có lẽ đây là một dấu hiệu của thuyết tương đối chống lại chủ nghĩa hiện đại để chúng ta đạt tới chỗ chấp nhận rằng nói dối không phải là sai quấy chi cả. Hay có lẽ nói dối chỉ là một sự ứng nghiệm Rôma 3:13: “Họng chúng nó như huyệt mả mở ra; Dùng lưỡi mình để phỉnh gạt; Dưới môi chúng nó có nọc rắn hổ mang”. Sau khi bàn bạc thể nào người ta đều đặn nói dối để che đậy tội lỗi của họ, ông ta đưa ra phần kết luận nầy:
Bạn không thể giúp đỡ cho một kẻ nói dối.
Bạn có thể giúp đỡ người nào đang phấn đấu với bất kỳ loại tội lỗi nào bao lâu họ nói ra lẽ chơn thật. Nhưng bạn không thể giúp đỡ một kẻ nói dối vì bạn không thể tin cậy bất cứ điều chi người ấy nói.
Tình huống được đào sâu bởi sự thực khi hầu hết chúng ta bị bắt, chúng ta xưng nhận ít ỏi lắm, đây là điều khả thi. Và điều đó dẫn tới điểm chính thứ hai. Người ta nói rằng nói dối luôn là một dấu hiệu tốt khi “họ nói cho bạn biết một việc mà bạn chưa biết”. Nếu bạn biết rõ A-B-C, còn người kia thì thêm vào D-E-F, bạn biết sự ăn năn của họ còn sâu xa hơn là chỉ có “tôi lấy làm tiếc vì đã bị bắt”. Sự ăn năn thực luôn luôn gồm cả việc đến thật trong sáng, và đến với sự trong sáng có nghĩa là thú nhận toàn bộ sự việc sai trái, chứ không chỉ thú nhận việc mà bạn đã làm rồi để bị bắt đâu.
Ba từ khó
Châm ngôn 28:13 công bố rằng: “Người nào giấu tội lỗi mình sẽ không được may mắn; Nhưng ai xưng nó ra và lìa bỏ nó sẽ được thương xót". Kinh thánh cũng chép: “Còn nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác” (I Giăng 1:9). Đức Chúa Trời muốn: “sự chân thật nơi bề trong” (Thi thiên 51:6) hay như Eugene Peterson chỉ ra “từ trong lòng thốt ra sự chơn thật”. Thật là khó cho hầu hết chúng ta đạt tới chỗ thành thực hoàn toàn như thế nầy với Đức Chúa Trời và với tha nhân. Phần lớn chúng ta đối diện với một trận chiến liên tục cần phải sáng tỏ, rõ ràng trong mọi cách xử sự của chúng ta, đặc biệt khi chúng ta phạm tội. Bạn có thể làm cho sự việc ra rõ ràng theo như ba từ khó nhất phải thốt ra là: “Tôi phạm tội".
Chẳng một ai muốn nói như thế cả. Thay vì nói như thế, chúng ta làm bất cứ điều gì, kể cả nói dối, hầu cho không phải thốt ra câu nói ấy. Chúng ta sẽ cáo lỗi, chúng ta sẽ hợp lý hóa, chúng ta sẽ vặn cong sự thực, chúng ta sẽ đổ thừa cho người khác, và chúng ta sẽ nói: “Ấy chẳng phải là lỗi của tôi” hoặc “Cô ta bảo tôi làm như thế đấy" hay “Sao chứ? Người ta đang làm như thế mà".
Những lời cáo lỗi dường như không hề có kết thúc.
Chúng ta đặt ra một dấu ở đây chỉ ra phần khởi sự của sứ điệp nầy. Đúng là một dấu hiệu tốt của sức khỏe thuộc linh một khi bạn dễ dàng nói: “Tôi sai rồi”. Đó là một dấu hiệu tốt vì nó có ý nói bạn đang gánh lấy trách nhiệm cho mọi hành vi của chính mình. Dấu hiệu ấy có ý nói bạn đang sẵn sàng để đưa đời sống mình làm hòa lại với Đức Chúa Trời. Dấu hiệu ấy có ý nói bạn đã sẵn sàng để khởi sự tấn tới một lần nữa.
Họ nói rằng từng bài giảng nên có một phần ứng dụng, vì vậy hãy cho phép tôi cung ứng cho bạn phần ứng dụng của tôi ngay trước khi chúng ta bước vào phân đoạn Kinh thánh hôm nay. Đây là điều mà tôi muốn bạn phải làm. Hãy cầm lấy quyển Kinh thánh, cùng với cây viết và sổ ghi chép rồi tìm một nơi yên tỉnh. Khi ấy, hãy dâng lên lời cầu nguyện đơn sơ như thế nầy: “Lạy Chúa, xin tỏ ra cho con sự thực về bản thân con”. Câu nói đó là mọi sự bạn cần phải thốt ra đấy.
Tiếp đến, hãy chờ đợi Đức Chúa Trời phán với bạn.
Khi chúng ta cầu nguyện như thế, câu trả lời sẽ khởi sự đến từ thiên đàng. Từng chút một, Đức Thánh Linh sẽ tỏ ra cho chúng ta thấy nổi yếu đuối, lỗi lầm, sai trái, các thái độ xấu, lời lẽ dại dột, sự kiêu căng, sự ngạo mạn, nhu cần phải tiết độ, nhu cần nói cho người khác biết những điều phải làm, mong muốn có con đường riêng, sự giận dữ, nổi cay đắng, thiếu sự thương xót, và thiếu yêu thương của chúng ta. Tôi biết từ trải nghiệm riêng của mình rằng nếu bạn chờ đợi đủ lâu, Chúa sẽ luôn bày tỏ ra lẽ chơn thật cho bạn.
Thật là khó làm như vậy lắm. Đức Chúa Trời biết rõ có khi Ngài phải thúc đẩy sự việc. Đôi khi Đức Chúa Trời đưa chúng ta vào những chỗ mà ở đó chúng ta phải đối diện với những hậu quả của mọi sự lựa chọn dại dột của chính mình.
Ngài sẽ không đưa tội lỗi vào nề nếp.
Ngài không nói: “thiếu niên sẽ trở thành niên thiếu”.
Ngài rất nhiệt tình đối với sự thánh khiết.
Ngài yêu chúng ta nhiều đến nỗi không để cho chúng ta cứ tiếp tục mãi trong tội lỗi bao giờ.
Đây là một lẽ thật mà Giôna đã nhận ra trong một phương thức thật khó nhọc. Trong Giôna 2, vị tiên tri bất tuân đang thấy mình ở trong bụng của một con cá lớn. Chúng ta không biết con cá ấy thuộc chủng loại nào. Chúng ta biết Chúa đã chỉ định con cá phải bắt lấy rồi nuốt trọng Giôna. Đây là một phép lạ thiêng liêng khi con cá xuất hiện đúng lúc đúng nơi, với đúng khẩu vị nuốt trọng Giôna song không giết ông hay làm cho ông bị thương trong quá trình ấy.
Bạn có thể hình dung ở trong bụng con cá đó thì giống với điều gì không? Tối tăm lắm, bạn không thể cử động được nhiều, con cá đang bơi lội cách thường xuyên, nước muối đang tẩy rửa bạn, rong biển quấn quanh thân thể bạn, và nhiều thứ không thể nhận dạng được đang phủ lấy nghịch lại bạn. Có một thứ khác. Bên trong bụng của con cá thực sự hôi thối. Thêm phần nhớp nhúa, nhầy nhụa, và con cá đang ra sức tiêu hóa bạn.
Bài thơ của Giôna
Giôna 2:2 chép: “Giô-na từ trong bụng cá cầu nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình". Trong khi ông đang ở trong bụng cá, ông sáng tác một lời cầu nguyện thật tuyệt vời có hình thức của một bài thơ.
Trước tiên, ông kêu xin Đức Chúa Trời giúp đỡ: “mà rằng: Tôi gặp hoạn nạn, kêu cầu Đức Giê-hô-va, thì Ngài đã trả lời cho tôi. Từ trong bụng âm phủ, tôi kêu la, thì Ngài đã nghe tiếng tôi” (câu 3). Không có một chút kiêu hãnh nào ở đây. Ông biết rằng nếu Đức Chúa Trời không cứu ông, ông sẽ không bao giờ ra khỏi bụng con cá lớn kia mà còn sống.
Thứ hai, ông xưng nhận rằng Đức Chúa Trời đã đặt ông vào đúng chỗ đó: “Ngài đã quăng tôi trong vực sâu, nơi đáy biển" (câu 4). Hãy lưu ý, Giôna không đổ thừa các thủy thủ đã quăng ông xuống biển sâu, ông cũng không đổ thừa cơn bão hay con cá lớn kia nữa. Giôna nhìn thấy rõ ràng rằng ở đàng sau chiếc thuyền, cơn bão, việc bóc thăm, biển thịnh nộ và con cá lớn, ở đàng sau mọi sự ấy là Chúa Tể của vũ trụ đang đứng đấy. Giôna sấp mình xuống trước mặt Đức Chúa Trời rồi nói: “Con có mặt ở đây vì Ngài đã đặt để con". Đúng là một sự tiến bộ về mặt thuộc linh khi thôi không đổ thừa cho người khác vì mọi nan đề của bạn. Giôna biết ông phải trả lời cho chỉ một mình Đức Giêhôva mà thôi.
Thứ ba, ông cảm thấy như mình sẽ gục chết trong bụng con cá lớn: “Và dòng nước lớn bao bọc lấy tôi. Hết thảy những sóng lượn và những ba đào của Ngài đều trải qua trên tôi” (câu 4). Chẳng có một lối thoát nào cả trừ phi Đức Giêhôva đem ông ra. Tẻ tách khỏi Đức Chúa Trời, ông là bữa ăn trưa Chúa nhật cho con cá lớn và chẳng có gì phải làm về sự ấy nữa.
Thứ tư, ông nhớ đến Chúa là hy vọng duy nhứt của ông: “Khi linh hồn tôi mòn mỏi trong tôi, thì tôi nhớ đến Đức Giê-hô-va” (câu 8). Sau cùng, Giôna đang hành động giống như một tín đồ thật. Sau mọi chuyện đã diễn ra, sau mọi sự bất tuân, sau mọi sự hoang đàng, sau mọi sự sống lấy tôi làm trọng, Đức Chúa Trời có sự chú ý rõ ràng của Giôna.
Đức Chúa Trời sẽ làm bất cứ điều chi để đưa chúng ta đến chỗ mà chúng ta phải nhớ đến Ngài. Ngài sẽ dừng lại ở chỗ chẳng còn có gì nữa hết. Ở đấy bao gồm tai vạ, bịnh tật, mất mát, thất bại và nát lòng cứ tái diễn.
Bất cứ điều chi có cần để đưa chúng ta đến với hai đầu gối là tốt cho sự tấn tới thuộc linh của chúng ta. Giôna đang nói: “Lạy Chúa, con đã trốn chạy khỏi Ngài lâu rồi, và giờ đây sau cùng Ngài đã bắt lấy sự chú ý đầy đủ của con”.
Thứ năm, ông hứa hầu việc Chúa: “Nhưng tôi, tôi sẽ dùng tiếng cảm tạ mà dâng của lễ cho Ngài; Tôi sẽ trả sự tôi đã hứa nguyện" (câu 10). Bạn có thể thấy rõ quá trình thuộc linh ông đưa ra trong bài thơ nầy. Thứ nhứt, ông công nhận rằng Đức Chúa Trời đã đặt ông vào vị trí ấy. Thứ hai, ông chấp nhận kỷ luật của Đức Chúa Trời. Thứ ba, ông nghĩ ông sẽ chết. Thứ tư, sau cùng ông nhớ đến Chúa. Khi ấy và chỉ khi ấy ông mới thề hứa hầu việc Chúa.
Ông đến với phần kết long trọng ở câu 10: “Sự cứu đến từ Đức Giê-hô-va!" Đây là bài học khó nhọc nhất cho bất kỳ ai trong chúng ta phải tiếp thu. Sự cứu rỗi khởi sự với Đức Chúa Trời và sự ấy kết thúc với Đức Chúa Trời. Một số người trong chúng ta phấn đấu cả đời để học biết sự ấy. Phần lớn chúng ta đều học bài học ấy thật nhiều lần. Có người chưa hề tiếp thu được bài học ấy. Nhưng sẽ chẳng có ơn cứu rỗi, không có sự giải cứu, và chẳng thể khá hơn cho tới chừng chúng ta nhận biết rằng nếu Đức Chúa Trời không cứu chúng ta, chúng ta sẽ không bao giờ được cứu.
Đấy là lợi thế của việc ở trong bụng của một con cá lớn. Nó làm cho tâm trí trong sáng để bạn có thể suy nghĩ đến việc chi là quan trọng nhất. Có lẽ phần lớn chúng ta sẽ cải thiện về mặt thuộc linh nếu chúng ta ở một vài ngày trong bụng con cá lớn, hoặc ít nhất ở đâu đó mà không có TV, radio, hay mạng Internet. Trong sự tối tăm kinh khiếp bên trong bụng cá, Giôna đã nhìn nhận sự dại dột khi tranh chiến nghịch lại Đức Chúa Trời. Như người khôn ngoan đã nói, hai cánh tay của bạn quá ngắn không thể thi đấu với Đức Chúa Trời được. Ngài sẽ thắng trong từng trận đấu.
Những điều chúng ta nhận biết
Chúng ta hãy gói ghém sứ điệp với một vài lưu ý về chuyến hành trình xa xôi của Giôna.
1. Mặc dù ông là tiên tri, kể cũng đã lâu rồi cho tới lúc ông nói năng chơn thật với Đức Chúa Trời.
Thật là đáng kinh ngạc và đáng sợ đối với hạng người đi nhà thờ cứ trải qua cuộc sống mà không trò chuyện với Đức Chúa Trời. Tại sao bạn nghĩ Giôna đã cầu nguyện trong bụng con cá lớn chứ? Chỉ một việc thôi, chẳng có việc gì khác phải làm cả. Không có một sự tiêu khiển nào khác trong cuộc sống, Giôna đã hướng tới Đức Giêhôva. Có nhiều người đến nói với tôi: “Tại sao Đức Chúa Trời không phán cùng tôi chứ?” Tôi trả lời câu hỏi ấy: “Ngài phán cùng ông mọi lúc đấy, song ông đã không chậm rãi đủ để lắng nghe đấy thôi”. Tiếng ồn ào dộn dực của cuộc sống cùng áp lực thường xuyên làm cho mọi việc phải qua đi, lo làm thỏa mãn các mục tiêu, và phải lo liệu nhiều khoản nằm trên danh mục cần phải làm, mọi thứ kết hợp lại giữ chúng ta không nghe được tiếng êm dịu nhỏ nhẹ của Đức Giêhôva.
Nhưng Đức Chúa Trời biết phải phán cùng chúng ta như thế nào! Và Ngài biết rõ cách lôi kéo sự chú ý của chúng ta.
Rơi vào chỗ tuyệt vọng là một việc tốt lành nếu sự tuyệt vọng xây tấm lòng của bạn đến với Đức Chúa Trời. Tôi có thể hình dung một số việc còn tệ hại hơn là ở trong bụng con cá lớn trong ba ngày và ba đêm. Nhưng thà là ở trong bụng cá và trò chuyện với Đức Chúa Trời hơn là ở trên đất khô rồi khoe khoang về các chương trình lớn lao của bạn.
Bạn cầu nguyện trong bụng con cá vì nếu Đức Chúa Trời không làm việc gì đó, bạn sẽ chết tại nơi ấy.
Nhưng hãy chú ý điều nầy. Ấy chẳng phải bụng của con cá vốn dĩ nguy hiểm hơn sống trong dãy buồng sang trọng của một khách sạn cao cấp. Bạn có thể lâm vào rắc rối ở bất cứ đâu. Một trận động đất có thể xảy ra, một trận cuồng phong có thể tới đến, một chiếc xe hơi lạc tay lái, tai họa có thể ụp đến bất cứ giờ phút nào. Bạn có thể trổi lên âm điệu du dương phút nầy rồi đột quỵ vào phút kế đó. Việc ấy xảy ra mỗi ngày. Không một ai được miễn trừ đối với rắc rối, và chẳng có một chỗ nào trên đất mà ở đó bạn thực sự được an toàn khỏi đau tim, buồn rầu, bịnh tật, nguy hiểm và chết chóc.
2. Đức Chúa Trời phải ngăn chặn Giôna trên tuyến đường đi của ông hầu cho có được sự chú ý của ông.
Hãy chú ý tiến trình. Ở chương 1, Giôna hành động và làm cho mọi việc ra lộn xộn. Ở chương 2, Giôna cầu nguyện và mọi việc khởi sự diễn tiến khá hơn. Thường thì nan đề lớn lao nhất của chúng ta là trầm hẳn xuống đủ để lắng nghe tiếng của Đức Chúa Trời.
3. Đức Chúa Trời ưa thích giải cứu dân sự Ngài ra khỏi những tình huống bất khả thi.
Bị kẹt ở bên trong bụng con cá lớn trong ba ngày ba đêm là một tình huống bất khả thi. Thậm chí sau khi Giôna làm hòa lại với Đức Chúa Trời, ông hãy còn ở bên trong con cá. Ông không hề thoát ra theo sức riêng của ông cho được. Vì vậy Đức Chúa Trời mới thực thi một sự giải cứu đáng kinh ngạc. Hãy nhìn vào câu 11 của Giôna 2 xem:
“Đức Giê-hô-va bèn phán cùng con cá, và nó mửa Giô-na ra trên đất khô”.
Chính Đức Giêhôva là Đấng chỉ định con cá phải bắt lấy ông và giờ đây chính Ngài bảo con cá phải nhả ông ra. Đồng thời, tôi đã kiểm tra từ Hybálai được dịch “mửa” và nó có nghĩa là … mửa. Đấy là một cách dịch rất là hay.
Một số người trong quí vị đã nghe nói tới việc “nôn ọe”. Đấy là những gì đang xảy ra ở đây. Giôna đã được nhả ra trên một sự “ựa ra”. Phút nầy ông bị chèn trong bụng của con cá, phút kế đó ông bay trong khoảng không, rồi phút kế nữa ông đáp xuống bờ biển, người đầy những thứ bao phủ lấy.
Mọi sự nầy có ý muốn dạy cho ông và chúng ta nhớ rằng ơn cứu rỗi là thuộc về Chúa.
Đói kém luôn luôn xảy đến
Chúa Jêsus đã thuật một thí dụ (Luca 15:11-31) thích ứng với câu chuyện Giôna. Một thàng thanh niên đến với cha mình rồi nói: “Hãy chia gia tài cho con”. Người cha đã làm theo, và chàng thanh niên đó lấy tiền bạc, rời khỏi gia đình, đến một xứ xa ở đó anh ta tiêu xài tiền bạc mình có vào những thú vui hoang đàng. Một bản dịch gọi cuộc sống ấy là “cuộc sống phóng đảng”. Anh ta đã tiêu pha số tiền ấy với rượu chè, phụ nữ và ca hát. Mọi sự đều suông sẻ cho tới khi nạn đói xảy đến.
Đồng thời, bạn có thể đánh dấu nó. Nạn đói luôn luôn xảy đến chẳng sớm thì muộn. Bạn có thể vui đùa và tiêu pha tiền bạc rồi sống theo ý mình ưa thích. Bạn có thể không phải kềm chế chi hết. Nhưng nạn đói hiển nhiên đang xảy đến. Khi tiền bạc mất hết, bạn nhận ra rằng những người bạn gọi là bạn bè sẽ không đáp lại những cú điện thoại của bạn nữa. Họ vui sướng tiệc tùng với bạn khi bạn còn có tiền mặt trong túi và thẻ tài khoản để bao che mọi sự khác. Thế nhưng khi bạn chẳng còn đồng nào, bạn bè tiệc tùng của bạn thình lình biến mất.
Giờ đây, anh ta đang chăn bầy heo, hy vọng có chút chi ăn từ cái máng kia. Kinh thánh chép, khi người con trai hoang đàng tỉnh ngộ, anh ta nhũ thầm: “Ở nhà cha ta, hạng tôi tớ còn có nhiều thứ để ăn. Ta sẽ chổi dậy về với cha ta rồi nói: Con không xứng đáng được gọi là con của cha nữa. Xin xem con là một trong những kẻ làm thuê của cha đi”.
Anh ta bắt đầu chuyền hành trình thật dài, chầm chậm, khó khăn mà trở về nhà. Bị xấu hổ và lúng túng về mọi điều mà anh ta đã làm. Ngạc nhiên lắm với mọi điều mà cha anh ta sẽ làm.
Anh ta chẳng cần phải lo lắng. Chúa Jêsus phán, người cha nhìn thấy con trai mình ở một khoảng xa xa. Nói như thế có nghĩa là ông đã trông đợi, đã chờ, đã mong con trai mình mau trở về nhà. Bạn biết không, người dân trong làng đã nhạo cười ông. “Kia kìa, ông cụ. Con ông đã đi luôn rồi. Đừng phí chút thì giờ nào trông mong nó nữa. Hãy bỏ đi”.
Thế nhưng ông không thối lui. Người cha nói: “Ta sẽ không vào nhà. Ta đang đợi con trai ta về nhà”. Hết ngày nầy sang ngày khác, ông đã đợi, đã ngóng trông rồi hy vọng có một dấu hiệu cho thấy con ông sẽ trở về nhà.
Một ngày kia, ông đã nhìn thấy việc đó. Một đốm nhỏ trên đường chân trời. Người cha chạy ra đón con trai mình trong khi nó hãy còn ở xa xa. Ông không nói: “Cứ để nó về tới đi và rồi ta sẽ nói chuyện với nó”. Ông đã chạy ra đón nó. Ông không thể đợi để gặp lại con trai mình.
Con luôn luôn là Con
Sau khi người cha chạy ra ôm hôn, người con nói: “Thưa cha, con đã phạm tội với trời và với cha. Con không xứng đáng là con của cha nữa”. Đấy là lời lẽ mà anh ta đã thốt ra. Anh ta đã nói: “Hãy xem con như một tôi tớ của cha vậy”. Nhưng người cha chẳng hề nhận lấy mọi lời lẽ đó. Người cha không để cho anh ta thốt ra câu nói ấy.
Tại sao chứ? Vì đứa con luôn luôn là đứa con.
Một đứa con ở nhà, một đứa con đi xa, một đứa con trong chuồng lợn, và một đứa con trên đường về nhà.
Đấy là lý do tại sao người cha đã nói: “Hãy lấy giày ra đây. Hãy lấy quần áo tốt nhứt. Hãy lấy chiếc nhẫn vàng ra. Hãy giết bò mập béo. Con ta đã mất mà nay đã tìm được. Con ta đã đi xa mà nay đã về nhà. Chúng ta hãy dọn tiệc đi”.
Tôi đã có một số tin tức tốt lành đây. Những ngọn đèn đã bật lên trong ngôi nhà của Đức Chúa Cha, còn cánh cửa thì luôn rộng mở. Đức Chúa Cha đang đứng đợi những người con trai con gái hoang đàng của Ngài trở về nhà. Và Ngài không nói: “trước tiên các con hãy tự làm sạch mình đi”. Ngài chỉ phán: “Hãy vào nhà. Chúng ta không thể đợi để gặp lại con”.
Ngài không nói: “Hãy minh chứng con là xứng đáng xem” vì chẳng có ai là xứng đáng đối với tình yêu thương của Đức Chúa Cha cả. Ngài chỉ phán: “Nếu con thấm mệt vì sống ở một xứ xa, nếu con mệt mỏi vì bỏ đi, nếu con sẵn sàng trở về nhà, cửa luôn luôn mở rộng ra đón con đấy”.
Đâu là phần khó nhất của việc trở về nhà? Đó là bước thứ nhứt. Ồ, khó nhọc dường bao khi thực hiện bước thứ nhứt quay trở về nhà với Đức Chúa Trời. Những đứa con hoang đàng vốn sợ hãi thực hiện bước thứ nhứt vì họ rất sợ những gì đang chờ đợi họ ở cuối đường kia của chuyền hành trình.
Sẽ ra sao nếu chẳng có ai đón tiếp họ?
Sẽ ra sao nếu chẳng có ai vui vẻ gặp lại họ?
Sẽ ra sao nếu họ được tiếp đón với một tràng lời lẽ giận dữ?
Giôna và Chúa Jêsus
Họ không hiểu Chúa Jêsus đã lót đường về quê hương bằng chính huyết của Ngài. Sự chết của Ngài lớn lao và trọn vẹn đến nỗi chẳng có gì phải thêm vào giá trị những gì Đấng Christ đã làm cho chúng ta cách đây 2000 năm. Đấy là lý do tại sao khi chính mình Chúa Jêsus phán về vấn đề nầy, Ngài đã gọi chính sự phục sinh của Ngài là “dấu hiệu của tiên tri Giôna” (Mathiơ 12:39-40). Như Giôna còn ở trong bụng con cá lớn, thì Chúa Jêsus còn ở trong lòng đất. Như Giôna ra khỏi bụng cá, thì Chúa Jêsus đã rời khỏi lãnh vực của địa cầu rồi.
Câu chuyện Giôna chỉ cho chúng ta thấy Chúa Jêsus, và câu chuyện của Chúa Jêsus nói cho chúng ta biết Đức Chúa Trời sẽ đi bao xa vì ích cho hạng tội nhân tội lỗi. Ngài đã sai Con của Ngài đến nơi thấp nhất của đất, đến với thập tự giá đổ huyết ra ở đồi Gôgôtha, biểu tượng của sự thương khó và xấu hổ. Và từ chỗ xấu hổ đó, Ngài thực hiện ơn cứu rỗi cho chúng ta.
Giờ đây, cánh cửa thiên đàng đã rộng mở rồi. Giờ đây, những Giôna của thế gian còn lưỡng lự có thể tìm được đường về quê hương với Đức Chúa Trời. Đôi khi chúng ta hát “Ân điển cứu rỗi, sâu rộng lạ lùng, chuộc tôi vốn đứa gian hung”. Tôi lấy làm lạ không biết nếu chúng ta có nên đổi chỉ một từ thôi [theo Anh ngữ] hầu có được cái chạm đầy đủ của câu chuyện nầy:
Ân điển cao vời, sâu rộng lạ lùng,
Chuộc tôi vốn đứa gian hung.
Trước tôi đui, nay sáng do Chiên Con,
Ngày xưa mất, hôm nay còn.
Chuộc tôi vốn đứa gian hung.
Trước tôi đui, nay sáng do Chiên Con,
Ngày xưa mất, hôm nay còn.
Ân điển của Đức Chúa Trời không những là lạ lùng. Ân ấy quá cao vời! Ân ấy tiếp đón hạng tội nhận tệ lậu nhứt vào trong đại sảnh của thiên đàng. Ân ấy mở ra con đường cho hạng người siêu tôn giáo được tha thứ mọi tội lỗi của họ. Và cho kẻ loạn nghịch nào hôm nay đang trôi nổi ở một xứ xa, cảm thấy cô độc và bị quên lãng, ân điển của Đức Chúa Trời với tới rồi nói: “Chúa Jêsus đã trả giá rồi. Khi ngươi sẵn sàng, ngươi có thể về quê hương với Đức Chúa Trời”.
Lạy Cha, chúng con cảm tạ Ngài, chúng con không phải là trọn lành vì nếu chúng con trọn lành, ai giữa vòng chúng con sẽ xứng đáng? Chúng con cảm tạ Ngài, chúng con không phải cạo vét bụi bẩn mọi lỗi lầm dại dột của chúng con. Chúng con không thể làm như thế được cho dù chúng con thật cố gắng. Mọi sự chúng con phải làm là xây lại và về quê hương thôi.
Lạy Chúa Jêsus, Ngài là Thiết hữu của hạng tội nhân. Chúng con rất vui sướng vì Ngài là Thiết Hữu và chúng con là hạng tội nhân. Lạy Chúa, cảm tạ Ngài, vì câu chuyện nầy một khi Giôna có thể nhận được cơ hội thứ nhì, sẽ có hy vọng cho hết thảy chúng con.
Xin ban cho chúng con ân điển để tới đến và can đảm thực hiện bước thứ nhứt. Trong danh Chúa Jêsus, Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét