Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

Giôna 1: "Chúng Ta Giống Như Giôna"


CHÚNG TA GIỐNG NHƯ GIÔNA
Giôna 1

Có câu chuyện nào trong Kinh thánh hay hơn câu chuyện nói tới Giôna không? Nhiều thế hệ lớp Trường Chúa nhựt đã lắng nghe với ánh mắt hao háo kinh ngạc nơi câu chuyện nói tới con cá nuốt một người. Chúng ta thích câu chuyện nầy, tuy nhiên vì việc cứ kể đi kể lại của chúng ta, chúng ta hiểu chưa tới điều câu chuyện ấy muốn nói!!!
Với sứ điệp nầy, chúng ta bắt đầu một loạt 5 phần nhắm vào sách Giôna với đề tựa là “Ân điển dồi dào”. Để đóng khung lẽ đạo ấy sao cho thích ứng, chúng ta hãy khởi sự với lời lẽ của thi hào người Pháp, là Pascal:
Để biến một người thành thánh đồ, tuyệt đối phải cần đến ân điển. Và hễ ai nghi ngờ điều đó, người ấy không biết thánh đồ là gì hay con người là gì cả!?!
Mấy năm gần đây, Philip Yancey đã viết một quyển sách bán rất chạy có đề tựa là Ân Điển, Đáng Kinh Ngạc Dường Bao? Trong đó ông gọi ân điển là “lời nói long trọng sau cùng”. Ông cho rằng đây là lời sau cùng của những “lời lẽ long trọng” đã giữ nguyên ý nghĩa gốc của nó: “dồi dào và miễn phí cho kẻ không đáng được”. Thí dụ, khi chúng ta cầu nguyện, chúng ta “nói cảm tạ” để cảm ơn Đức Chúa Trời ban thức ăn cho chúng ta. Chúng ta “biết ơn” vì sự tử tế mà người khác làm ra. Để tỏ ra sự biết ơn, chúng ta trao một số tiền nhỏ gọi là tiền “tip”. Còn“cho không” thì dành cho những việc chẳng có giá trị gì hết. Và khi chúng ta có những quyển sách quá hạn mượn từ thư viện, có thể chúng ta trả chúng lại mà chẳng tính gì hết, theo kiểu “thời gian gia hạn”.
Hội thánh và con cái của chúng ta
Thường thì người ta nói rằng Cơ đốc giáo là một tôn giáo tột bậc về ân điển. Và chắc chắn đấy là sự thật. Chúng ta ca hát về ân điển, chúng ta viết nhiều bài thơ nói về ân điển, chúng ta đặt tên cho nhà thờ và con cái chúng ta theo tên ân điển. Nếu bạn hỏi han, chúng tôi chắc chắn tin nơi ân điển, nhưng bên ngoài những buổi thờ phượng, từ ngữ ấy hiếm khi ở trên môi miệng của chúng ta.
Yancey chỉ ra rằng một phần nan đề của chúng ta nằm trong bản chất của chính ân điển. Ân điển khó chấp nhận, khó tin, và khó nhận lãnh. Hết thảy chúng ta đều có một hình thái phê phán nhất định khi nhân viên tiếp thị trên TV nói với chúng ta: “Tôi không tìm cách bán cho các bạn cái gì ngon lành đâu. Tôi chỉ muốn hiến cho bạn một chuyến đi miễn phí đến Hawaii”. Một cách nhạy bén, chúng ta lấy làm lạ: “Mánh gì thế?” vì hết thảy chúng ta đều được hướng dẫn rằng “chẳng có bữa trưa nào miễn phí cả".
Yancey tiếp tục nói rằng ân điển gây sốc cho chúng ta nơi những gì nó hiến cho. Quả thật, điều đó chẳng có trong thế giới nầy. Nó gây cho chúng ta sợ hãi với những gì nó thực hiện cho hạng tội nhân. Ân điển dạy chúng ta rằng Đức Chúa Trời đang thực thi cho tha nhân những điều chúng ta sẽ không bao giờ làm cho họ. Chúng ta sẽ chẳng cứu vớt kẻ tồi tệ. Đức Chúa Trời khởi sự từ hạng kỵ nữ và rồi tiếp tục từ đó xuống. Ân điển là một sự ban cho mà người ban cho phải trả giá mọi sự, còn người nhận thì chẳng phải trả giá chi cả. Ân điển được hiến cho kẻ không đáng được, kẻ không công nhận nó, và hiếm khi tán thưởng nó.
Khi tôi suy nghĩ về việc nầy, một tư tưởng chạm đến tôi theo một phương thức rất mạnh mẽ . . .
Đức Chúa Trời thì giàu ơn hơn tôi.
Bạn có hiểu làm sao tôi biết được như thế không? Vì Ngài cứu hạng người mà tôi sẽ không cứu nếu tôi là Đức Chúa Trời. Ngài chúc phước cho hạng người mà tôi sẽ chẳng chúc phước cho nếu tôi là Đức Chúa Trời. Ngài sử dụng hạng người trong công việc của Ngài mà tôi sẽ chẳng sử dụng nếu tôi là Đức Chúa Trời.
Đấy là lý do tại sao tôi vui sướng vì Ngài là Đức Chúa Trời, còn tôi thì không phải. Kinh thánh chép rằng Ngài là “Đức Chúa Trời nhân từ, thương xót, chậm giận, đầy dẫy ân huệ và thành thực" (Xuất Êdíptô ký 34:6) và đấy là những tin tức tốt lành dành cho hạng tội nhân ở khắp nơi nơi.
Công Cuộc Truyền Giáo Tệ Hại Nhất Trên Thế Giới
Lẽ đạo nói tới ân điển có thể là lẽ đạo khó chấp nhận nhất trong Kinh thánh. Ấy chẳng phải ân điển là khó hiểu đâu! Chúng ta biết từ ngữ ấy muốn nói gì rồi! Nan đề của chúng ta đến ở phần ứng dụng. Ân điển buộc chúng ta phải chấp nhận hai việc mà chúng ta không muốn chấp nhận:
1. Chẳng có gì chúng ta có thể làm để tự cứu lấy mình.
2. Nếu Đức Chúa Trời không cứu chúng ta, chúng ta sẽ không bao giờ được cứu.
Không một điều gì tóm tắt ý nghĩa thực của ân điển hơn cụm từ đơn giản được thấy ở Giôna 2:10: “Sự cứu đến từ Đức Giêhôva".
Câu nói ấy có cả hai: gây ấn tượnglàm vừa lòng vì nó ra từ công cuộc truyền giáo tệ hại nhất của thế giới. Khi chúng ta bắt đầu linh trình với Giôna, chúng ta hãy làm sáng tỏ một điểm. Giôna không phải là vị anh hùng của câu chuyện. Đức Chúa Trời mới là anh hùng! Ở phần đầu, ông chạy tránh Đức Chúa Trời; ở phần cuối, ông tranh luận với Đức Chúa Trời. Ở phần giữa, ông cầu nguyện và giảng đạo. Ông chẳng phải là anh hùng chi hết. Ông là một nhân vật phản diện.
Quyển sách nầy nói về Đức Chúa Trời. Chúng ta có thể nhìn thấy điều nầy rõ ràng theo cách nầy:
Con cá được nhắc tới 4 lần.
Thành phố được nhắc tới 9 lần.
Giôna được nhắc tới 18 lần.
Đức Chúa Trời được nhắc tới 38 lần.
Quyển sách nầy nói về Đức Chúa Trời và tấm lòng bao dung dường bao của Ngài đối cùng những người con trai con gái hoang đàng nào bỏ chạy tránh né Ngài. Đức Chúa Trời không hề nhượng bộ đối với Giôna, không hề khi ông tránh né và không hề khi ông ngồi dưới gốc dây dưa.
Đây là bài học đáng cất kỹ cho hết thảy chúng ta: Chúng ta giống như Giôna nhiều đến nỗi rất đáng sợ. Có một chú nhóc Giôna trong hết thảy chúng ta và một kẻ cả Giôna trong hầu hết chúng ta.
Đấy là lý do tại sao chúng ta cần, không những chỉ ân điển, mà là ân điển dồi dào nữa kìa.
Với sự ấy làm phần giới thiệu, đây là ba tốc ký nhanh về sách Giôna:
1. Đây là một câu chuyện có thật.
Ngược lại với hạng người hay chỉ trích, phê phán, tôi tin câu chuyện nầy được ghi lại như sự thực đúng mức, thuộc lịch sử. Nghĩa là, thực sự có một người tên là Giôna, thực sự ông đã bỏ trốn sang Tarêsi, thực sự ông bị một con cá lớn nuốt lấy, thực sự ông đã sống sót ba ngày trong bụng cá, và hiển nhiên con cá đã mữa ông ra trên đất khô. Mọi sự ấy là thực, y như câu chuyện đã được viết ra vậy. Đây không phải là một huyền thoại hay tiểu thuyết hoặc chuyện dân gian hay ngụ ngôn hoặc một thí dụ đâu. Giôna là câu chuyện có thật. Chúng ta có thể đặt niên đại cho quyển sách được viết vào khoảng năm 765TC trong thời của Giêrôbôam II, là vua của Israel.
Đồng thời, Giôna xuất thân từ Gath-Hepher, một thị trấn nhỏ nằm ở phần phía Bắc xứ Israel, trong khu vực Tân ước gọi là xứ Galilê, không xa lắm ngôi làng Naxarét, nơi Chúa Jêsus lớn lên. Nói như thế có nghĩa Giôna là một cậu bé thôn dã, lớn lên trong khu vực đồng ruộng, ông xuất thân từ một gia đình rất nghèo khó.
2. Đây là một câu chuyện ngắn.
Chỉ có bốn chương, 48 câu, khoảng hơn 1300 từ. Bạn có thể đọc sách ấy trong khoảng 15 phút. Tuy nhiên, câu chuyện ấy thuật cho chúng ta biết mọi sự mà chúng ta cần phải biết. Cân đối đẹp đẽ, sâu sắc và long trọng, quyển sách nầy mở ra cánh cửa sổ nhìn vào tấm lòng của Đức Chúa Trời.
3. Đây là một câu chuyện có tính cách bộc lộ.
Tôi dám chắc, hầu hết chúng ta đều đã bắt chiếc thuyền sang Tarêsi vào thời điểm nầy hay thời điểm khác. Hết thảy chúng ta đều biết chạy ngõ khác có ý nghĩa như thế nào rồi. Và chúng ta biết Đức Giêhôva sáng tạo dường nào khi Ngài muốn đem chúng ta trở lại chỗ mà chúng ta đáng phải hiện diện.
Đây là bố cục đơn giản, giúp chúng ta hiểu rõ dòng chảy của câu chuyện:
Chương 1: Giôna bỏ trốn.
Chương 2: Giôna cầu nguyện.
Chương 3: Giôna giảng đạo.
Chương 4: Giôna ngồi dưới dây dưa.
Ở chương 1, Giôna đang trốn tránh Đức Chúa Trời; ở chương 2, ông cầu nguyện với Đức Chúa Trời; ở chương 3, ông đang nói thay cho Đức Chúa Trời; ở chương 4, ông đang học biết về Đức Chúa Trời.
Chúng ta gọi quyển sách nầy là một sách của tiểu tiên tri, tuy nhiên nó chỉ chứa có một lời tiên tri mà thôi. Thực sự đây là một quyển sách nói về Giôna và về Đức Chúa Trời. Chúng ta biết rõ Chúa chúng ta ưa thích câu chuyện nầy vì Giôna là tiểu tiên tri duy nhứt mà Chúa Jêsus nhắc tới đích danh (Mathiơ 12:40).
Đức Chúa Trời ban ra sự kêu gọi
Câu chuyện bắt đầu bằng cách nầy: “Có lời Đức Giê-hô-va phán cho Giô-na con trai A-mi-tai như vầy: Ngươi khá chổi dậy! Hãy đi đến thành lớn Ni-ni-ve, và kêu la nghịch cùng nó; vì tội ác chúng nó đã lên thấu trước mặt ta" (Giôna 1:1-2). Một số trong các bạn đều có bản Kinh thánh chép: “Khá chổi dậy! Hãy đi đến Ni-ni-ve”. Đấy là câu mà bản Hybálai chép. Ý nói: “Hỡi Giôna, hãy chổi dậy mà đi ngay đến thành Ninieve”.
Thật là đáng kinh ngạc, có phải không, làm thế nào chỉ có một câu nói thôi có thể làm thay đổi đời sống của bạn. Bạn có thể lái xe ra xa lộ rồi nhận một cú điện thoại làm thay đổi đời sống của bạn cho đến đời đời. Nếu đó là những tin tức tốt lành, đời sống của bạn thay đổi theo chiều nầy. Nếu đó là các tin tức xấu, nó thay đổi theo chiều kia. Dù là chiều nào, đời sống của bạn có thể bị chao đảo chỉ với một cú điện thoại mà thôi.
Cuộc sống có thể đổi thành một xu. Đấy là những gì đã xảy ra với Giôna khi Đức Chúa Trời phán mấy lời nầy:
“Hãy đi đến thành Ninive".
Hãy chú ý những điều mà Giôna sắp sửa làm. Hãy đi đến thành Ninive và “kêu la nghịch cùng nó”. Đây chẳng phải là “Đức Chúa Trời yêu thương bạn và có một chương trình kỳ diệu dành cho đời sống của bạn” đâu. Đây không phải là “cuộc sống tốt nhứt trong lúc nầy của bạn” đâu. Đây là Những Tin Tức Xấu đến từ Đức Chúa Trời Toàn Năng.
Hãy đi đến thành Ninive rồi kêu la nghịch cùng nó! Sự gian ác của họ thì giống như mùi hôi thối bẩn thỉu đối với Chúa. Thì giờ dành cho sự phán xét đã đến.
Khi Đức Chúa Trời phán thành Ninive là gian ác, Ngài không nói chơi đâu. Thành Ninive là thủ phủ của xứ Asiri, đế quốc quyền lực nhất trên thế gian thời bấy giờ. Người Asiri có tiếng là độc dữ, điều nầy khó tìm hiểu đối với chúng ta. Nét đặc biệt của họ là tính hung ác, thô tục và thật ghê tởm. Khi quân đội của họ bao vây một thành hay một quốc gia, những sự tàn bạo khôn xiết kể sẽ xảy ra. Những việc như lột da người sống, chặt đầu, cưa xẻo, cắt lưỡi, sắp đầu người thành hình kim tự tháp, xỏ cằm bằng sợi dây rồi buộc tù nhân sống trong cũi như loài chó vậy. Những bản tường trình cổ xưa từ Asiri khoe khoang về loại độc dữ nầy giống như một dấu hiệu nói tới lòng can đảm và quyền lực vậy.
Người Asiri thì chẳng tích sự gì đối với người Do thái, và người Do thái thù ghét người Asiri. Họ bị thù ghét vì tính khát máu độc dữ của họ. Họ bị thù ghét vì sự thờ lạy hình tượng của họ. Họ bị thù ghét vì sự kiêu căng của họ. Đối với một người Do thái khi Đức Chúa Trời bảo người phải đi giảng đạo ở thành Ninive, thì đấy là một sự gớm ghiếc. Giôna chẳng quan tâm đến bao nhiêu, thành Ninive phải đi thẳng xuống địa ngục. “Hỡi Chúa, thôi đi. Hãy nhấn nút. Hãy mở cánh cửa sập xuống đi. Hãy khiến chúng rơi thẳng vào cái hố sâu kia kìa”. Đấy là cách thức mà Giôna đã cảm nhận về thành Ninive.
Ngày nay thì thành Ninive có những đức tính nào?
Ninive là thứ rút bạn ra khỏi khu vực an nhàn.
Ninive là nơi Đức Chúa Trời kêu gọi mà bạn chẳng muốn đến đó.
Ninive là thứ dân gây thương tổn nặng nề cho bạn và Đức Chúa Trời bảo: “Hãy đi đến đó rồi trao cho họ sứ điệp của ta”.
Ninive là chốn nguy hiểm. Ninive không dễ chịu đâu. Ninive là thứ mà bạn thù ghét, còn Đức Chúa Trời thì yêu thương sâu sắc.
Bạn làm gì khi Đức Chúa Trời phán: “Hãy đi đến thành Ninive”, và bạn thù ghét thứ dân ấy? Bạn cần phải suy nghĩ rằng chẳng sớm thì muộn, đấy là điều mà Ngài sẽ phán.
Người mà Đức Chúa Trời lựa chọn
Khi Đức Chúa Trời phán: “Hỡi Giôna, ngươi khá chổi dậy! Hãy đi đến thành lớn Ni-ni-ve, và kêu la nghịch cùng nó”, chúng ta phải đợi đọc câu kế tiếp: “Và Giôna chổi dậy rồi đi đến thành Ninive".
Song đấy chẳng phải là điều đã xảy ra. Câu 3 chép ông lánh khỏi mặt Đức Giêhôva rồi trốn qua Tarêsi:
“Nhưng Giô-na chổi dậy đặng trốn qua Ta-rê-si, để lánh khỏi mặt Đức Giê-hô-va. Người xuống đến Gia-phô, gặp một chiếc tàu đi Ta-rê-si. Người trả tiền quá giang, và xuống tàu đặng đi Ta-rê-si với họ, để khỏi mặt Đức Giê-hô-va”
Câu Kinh thánh giúp nhìn biết một chút về phần địa lý ở điểm nầy. Thành Ninive cách 500 dặm về phía Bắc và về phía Đông nơi Giôna sinh sống. Đây là thủ phủ chính nằm ở hai bờ sông Tigris. Theo giới hạn đương thời ấy, thì thành nằm trong xứ Iraq, khoảng 300 dặm phía Bắc thành Baghdad. Những nhà khảo cổ đã tìm thấy những đống đổ nát của thành Ninive cổ ngay phía ngoài thành phố Mosul ở Iraq. Tarêsi gần như nằm cách 2000 dặm về phía Tây của xứ Tây ban Nha. Vì vậy, chúng ta có một “lỗ hỗng” 2500 dặm giữa ơn kêu gọi của Đức Chúa Trời và ao ước của Giôna.
Đức Chúa Trời phán: “Hãy qua phía Đông".
Giôna nói: “Tôi sẽ đi hướng tây”.
Phân đoạn Kinh thánh nói rằng Giôna đi “xuống” Giaphô. Đấy là sự thực ở hai cấp độ. Thứ nhứt, muốn đến Giaphô, Giôna phải đi “xuống” ra bờ biển đến cảng Giaphô. Thứ hai, bằng cách đi đến Giaphô, ông sẽ đi “xuống” về mặt thuộc linh.
Nếu bạn nhìn vào hành động có trong chương nầy, bạn có thể thấy rằng Giôna đã đi “xuống” bốn lần:
Ông đi “xuống” Giaphô (câu 3).
Ông đi “xuống” dưới lòng tàu (câu 5).
Ông đi “xuống” biển (câu 15).
Ông đi “xuống” bụng của con cá lớn (2:1).
Bấy nhiêu đấy chẳng phải là một sự tình cờ đâu. Đây là một câu nói về mọi sự đã xảy ra khi chúng ta bất tuân đối với ơn kêu gọi của Đức Chúa Trời. Bất cứ lúc nào bạn lánh mặt Đức Chúa Trời, bạn không hề đi “lên" đâu; bạn luôn luôn đi “xuống" đấy!
Tại sao vị tiên tri lưỡng lự kia lại lánh khỏi mặt Đức Chúa Trời?
1. Ông không muốn qua thành Ninive.
2. Ông chẳng quan tâm đến thành Ninive.
3. Ông không nghĩ Đức Chúa Trời sẽ quan tâm đến thành Ninive.
4. Ông không muốn họ ăn năn.
5. Ông không muốn Đức Chúa Trời nào lại thương yêu một thứ dân như vậy.
Đối với ông, thật lấy làm tốt nếu Đức Chúa Trời đùa họ thẳng xuống địa ngục. Thực vậy, đó là sự ông ưa thích. Nan đề của Giôna không bao giờ đặt tận cùng về thành Ninive. Nan đề của Giôna luôn luôn đặt ra với Đức Chúa Trời.
Con đường mà Giôna bắt lấy
Vì thế, Giôna đã quyết định lánh khỏi mặt Đức Chúa Trời. Ông hướng đến Giaphô, ở đó ông “xuất hiện” để tìm một chiếc thuyền đi đến nơi ông muốn đi.
Đâu là những cơ hội?
Há đây chẳng phải là một sự tình cờ đáng kinh ngạc chăng?
Đây là một con đường thật dài từ Giaphô đến Tarêsi. Không phải mỗi ngày họ đều có chuyến đi Tarêsi đâu! Hãy suy nghĩ về điều đó.
Khi chúng ta quyết định bất tuân đối với Đức Chúa Trời, luôn luôn có một con thuyền đi đến Tarêsi.
Và luôn luôn có chỗ cho thêm một hành khách.
Đâu là những cơ hội để một người có tiền trong túi để trả tiền vé cho chiếc thuyền sẽ đi đến nơi mà người ấy muốn đi?
Khi chúng ta quyết định lánh khỏi mặt Đức Giêhôva, Satan sẽ vui sướng tiếp trợ cho phương tiện đi lại ngay.
Vì vậy, ông tìm gặp một chiếc thuyền rồi trả tiền vé với số tiền mà ông có. Có một bài học ở đây cần phải xem xét. Tiền bạc cung ứng cho chúng ta sự lựa chọn. Nếu một người không có đồng bạc nào, người ấy không thể mua vé đi Tarêsi. Nếu bạn có tiền ở trong túi, số tiền ấy hiển nhiên khiến cho bạn dễ dàng lành xa mặt Đức Chúa Trời hơn.
Khi suy gẫm về vấn đề nầy, tôi nghĩ đến những lời cáo lỗi mà Giôna sẽ đưa ra cho việc lánh khỏi mặt Đức Giêhôva. Đây là một số việc mà ông có thể nói ra:
“Đức Chúa Trời kêu gọi tôi qua Tarêsi”.
“Họ cũng cần đến Chúa ở Tarêsi nữa”.
“Tôi đã cầu nguyện về việc đó”.
"Tôi có sự bình an trong lòng về quyết định nầy”.
“Hãy nhìn vào các hoàn cảnh xem. Tôi có tiền mà. Chiếc thuyền vừa xuất hiện ở bến. Đó là ý chỉ của Đức Chúa Trời”.
“Tôi yêu Ninive, nhưng đúng, tôi không phải là người để đến với thứ dân ấy”.
"Tôi cảm thấy đi Tarêsi là việc phải lẽ cần phải lo làm”.
Bất cứ khi nào chúng ta quyết định bất tuân, chúng ta có thể luôn luôn tìm thấy một lời cáo lỗi. Thật là dễ xưng công bình việc làm sai trái bằng cách che đậy nó bằng thứ ngôn từ rất tôn giáo.
Bao xa vậy?
Khi chúng ta đứng lui lại rồi nhìn vào câu chuyện nầy, một thắc mắc tự nhiên phát sinh. Đức Chúa Trời sẽ để cho chúng ta bước vào trong tội lỗi bao xa? Tôi không nghĩ ai đó biết câu trả lời đầy đủ, nhưng vấn đề cho thấy rằng đôi khi câu trả lời, ấy là Đức Chúa Trời sẽ để cho chúng ta đi xa lắm đấy. Ngài không luôn luôn ngăn chặn chúng ta cách mau chóng đâu. Tôi có nhận bức thư từ một phụ nữ, bà nầy nói cho tôi biết rằng chồng của bà đã bỏ bà đặng đi theo một phụ nữ khác. Đây là một phần trong những gì bà đã viết:
“Tôi đang hành xử qua sự tha thứ, đây là một tiến trình từng phút một. Tôi quyết ngay lúc nầy là không ly dị ông ấy”.
“Hội thánh của chúng tôi đã theo đuổi ông ấy, bạn bè, trưởng lão, mục sư, thư từ ... ông ấy đã thay đổi nhiều lắm. Ông ấy đang “chịu” kỷ luật của Hội thánh trong lúc nầy và không còn là một thuộc viên nữa”.
“Tôi lo cho chồng tôi”.
“Thậm chí tôi không muốn nhận ra chỗ Đức Chúa Trời đã theo đuổi tôi với tình yêu cao sâu của Ngài trong nhiều, nhiều, nhiều phương thức”.
Đức Chúa Trời sẽ để cho cho chúng ta đi bao xa? Tại sao Ngài không sớm ngăn chặn chúng ta chứ? Câu trả lời của tôi, ấy là phần phán xét của Ngài không phải để ngăn chặn chúng ta đâu.
Ngài đã sắp đặt mọi việc, vì vậy chiếc thuyền đã đi đến một cảng khác.
Ngài đã sắp đặt mọi việc, vì vậy chiếc thuyền đã không có chỗ cho Giôna.
Ngài đã sắp đặt mọi việc, vì vậy tên cướp đã lấy hết tiền của Giôna.
Đôi khi sự phán xét của Đức Chúa Trời nằm ở chỗ Đức Chúa Trời để cho chúng ta cứ tiếp tục sống trong tội lỗi của mình, hầu cho chúng ta phải đối diện với mọi hậu quả của chính sự bất tuân nơi chúng ta. Đây là ơn “thương xót khá gay gắt” của Chúa. Đấy là những gì Rôma 1 muốn nói khi phân đoạn ấy cứ lặp đi lặp lại rằng: “Đức Chúa Trời đã phó họ cho” (Rôma 1:24, 26, 28). Khi một xã hội quyết định nó không cần đến Đức Chúa Trời, phản ứng của Ngài không luôn luôn đem lại sấm sét đâu! Thường thì không như thế, Đức Chúa Trời phán: “Nếu người muốn nhảy ra khỏi vách đá, ta đã cảnh báo ngươi nhiều lần rồi, nhưng nếu đấy là những gì ngươi muốn làm, ta sẽ chẳng ngăn chặn ngươi đâu”.
Khi chúng ta xem xét phần mở đầu câu chuyện đáng buồn của Giôna, hãy nhớ rằng chúng ta có thể bỏ trốn song chúng ta không thể ẩn núp được. Đức Chúa Trời đã ở với Giôna trên từng bước đường. Mặc dù Giôna đã tìm cách lìa khỏi Chúa, Chúa không hề từ bỏ ông.
Đây là sự nhịn nhục của Đức Chúa Trời một khi cho phép chúng ta bỏ đi.
Đây là sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời khi cung ứng cho chiếc thuyền.
Đây là sự tể trị của Đức Chúa Trời khi sai giông bão đến.
Đây là sự tử tế của Đức Chúa Trời khi sai con cáo lớn đến.
Nếu Đức Chúa Trời không quan tâm, Ngài sẽ để cho chúng ta ở trong tội lỗi mãi cho đến đời đời.
Khi chúng ta đến với phần cuối của sứ điệp nầy, thì giống như Giôna đã như ý muốn của mình rồi. Ông lánh khỏi mặt Đức Chúa Trời, mua một vé tàu, rồi bây giờ ông đang có mặt trên chiếc thuyền hướng thẳng đến Tarêsi. Ông là một người đi cắm trại rất vui sướng. Chương trình của ông đã được tiến hành rất mỹ mãn. Ông vui sướng đến nỗi y như câu chuyện kết thúc, ông đã xuống dưới lòng tàu (Giôna 1:5).
Nhưng Đức Chúa Trời không ngừng ở đó lâu. Ngài chỉ mới khởi sự mà thôi. Lời lẽ ở Châm ngôn 14:12 viết về câu chuyện nầy: “Có một con đường coi dường chánh đáng cho loài người; Nhưng đến cuối cùng nó thành ra nẻo sự chết”.
Ba tư tưởng sau cùng
Khi chúng ta gói ghém sứ điệp nầy, đây là ba tư tưởng phải suy nghĩ:
1. Từng bước ra khỏi ý chỉ của Đức Chúa Trời là là một bước đi xuống.
Chẳng một người nào bất tuân Đức Chúa Trời mà lại đi lên bao giờ. Bạn chỉ có đi xuống thôi.
“Xuống” Giaphô.
“Xuống” lòng tàu.
“Xuống” biển.
“Xuống” bụng con cá lớn.
2. Chúng ta mau chóng bỏ đi, từ từ chúng ta hồi phục.
Đi xuống thật là dễ dàng, dễ đi vào con đường coi dường chánh đáng, sẽ sa vào trong tội lỗi. Nhưng con đường quay trở lại thì khó khăn và thường thì rất đau đớn.
3. Satan có thể hành động qua những hoàn cảnh giống như Đức Chúa Trời có thể hành động vậy.
Satan có những chiếc thuyền của hắn, và hắn luôn luôn có chỗ trên các chiếc thuyền ấy. Những chiếc thuyền của hắn luôn luôn đi đến những nơi chúng ta muốn đi khi chúng ta xa lánh mặt Đức Chúa Trời. Hắn có thể làm cho sự bất tuân ra dễ coi bằng những phương tiện cho các hoàn cảnh dễ chịu.
Khi ông sẵn sàng ngủ một giấc rồi, Giôna đã suy nghĩ: “Mọi sự đều suông sẻ cho ta. Đây phải là ý chỉ của Đức Chúa Trời”. Song nếu ông nghĩ như thế, ông đã sai lầm rồi. Chúa đã làm cho ý chỉ của Ngài ra thật rõ ràng. Không một bộ hoàn cảnh dễ chịu nào có thể chồng chất lên những gì Đức Chúa Trời đã phán dạy rõ ràng rồi. Ông biết thật sâu sắc ý chỉ của Đức Chúa Trời. Ông chỉ không muốn làm theo ý chỉ ấy thôi.
Tôi đã bắt đầu bằng cách nói rằng tôi sẽ gọi loạt bài nầy về Giôna là “Ân Điển Dồi Dào”. Có thể bạn lấy làm lạ: “Đâu là ân điển của Đức Chúa Trời trong câu chuyện nầy?” Câu trả lời rất đơn giản. Ngài để cho Giôna cứ bất tuân. Ngài không giết ông ngay tại chỗ. Ngài đã ban cho ông sự tự do để lo liệu chính cuộc sống riêng của ông. Sự thể dường như chẳng giống như ân điển lúc bấy giờ, nhưng mà đúng như thế đấy. Đức Chúa Trời đang hành động, thậm chí ở giữa sự bất tuân của chúng ta để đưa chúng ta đến với chính mình Ngài. Có khi Đức Chúa Trời để cho chúng ta đi suốt con đường hầu cho khi chúng ta nhìn thấy tội lỗi của mình thật như thế vào lúc sau cùng, chúng ta đã sẵn sàng quay trở lại với Chúa.
Đồng thời sự bất tuân của Giôna trông cũng rất hay đấy. “Chúc dong buồm may mắn, Giôna ơi. Hãy coi chừng con cá lớn kia kìa”.
Đây là cách mà cuộc sống thực sự đang tác động. Tội lỗi trông rất tốt đẹp chỉ trong một thoáng thôi. Giôna đã kinh nghiệm mọi “khoái lạc của tội lỗi đúng kỳ định”. Nếu tội lỗi luôn luôn đem lại ngay sự đau khổ, nó sẽ mất đi vẻ lôi cuốn đối với chúng ta. Nước ăn cắp lấy làm ngọt ngào, song nó dẫn bạn đến với hai cánh cửa địa ngục.
Sự cay đắng đến muộn.
Sự buồn rầu đến muộn.
Tội lỗi thì vui thú chỉ trong một lát. Đừng để bị dối gạt. Đức Chúa Trời không để bị chế giễu đâu. Giôna sắp sửa tìm cách ra khỏi đó.
Hãy chăm chú vào phần còn lại của câu chuyện nhé.
Lạy Cha, chúng con vui mừng vì ân điển của Ngài luôn trọng hơn tội lỗi của chúng con. Một số người trong chúng con đều có những người thân yêu, dường như họ đang sống đời sống rất cao trên chiếc thuyền đi Tarêsi. Có người dường như lánh đi với sự bất tuân. Lạy Chúa, chúng con ngạc nhiên không biết Ngài đang ở đâu!?!
Có thể lúc nầy một số người trong chúng con đang tìm cách lấy vé trên chiếc thuyền hướng tới Tarêsi. Xin hãy phán với chúng con. Xin tỉnh thức chúng con. Xin giúp chúng con biết tin sâu sắc hơn nữa vào ân điển dồi dào của Ngài. Trong danh Chúa Jêsus, Amen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét